Bởi vì Phù An An từ chối nên trong phòng không có âm thanh nữa. Tuy cùng ở trong một gian phòng nhưng gian ở giữa cũng có chức năng tương tự như phòng khách. Giường của Phù An An và Lục Song được đặt ở hai phía đông và tây của phòng khách. Chiếc giường được che bằng một tấm bình phong, mà chiếc giường cổ lại có mái che và một cánh cửa. Phía trước có bức bình phong, lại kéo rèm giường, khoảng cách cũng không quá gần, đây hoàn toàn có thể gọi là hai gian phòng.
Phù An An nằm ở trên giường, chăn lụa dưới thân thoải mái hơn nhiều so với ở trong sơn động cùng sàn nhà. Không rõ Lục Song ở phía đối diện có ngủ được hay không, nhưng dù sao thì Phù An An cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Những ngọn nến trong phòng khách vào nửa đêm vẫn chưa bị dập tắt. Ngọn lửa chập chờn một chút, tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Toàn bộ Tây Uyển đều cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở rất nhẹ.
Một tiếng gõ cửa đột ngột vang lên phá vỡ sự im lặng. Tiếng gõ cửa cố ý bị đè thấp nhưng trong khung cảnh yên tĩnh như vậy cũng đủ đánh thức người ta. Con ngươi của Phù An An dưới mi mắt trợn lên, còn chưa mở mắt ra, lỗ tai đã sớm dựng thẳng.
Người bên ngoài hạ giọng gọi bọn họ ở cửa, “Phó Tiểu An, Lục Song, các người tỉnh rồi hả? Mau ra ngoài đi!” Là số 6 vừa mới bị bắt đi ngày hôm nay.
Cô ấy đã trở lại sao? Nhưng đã muộn như vậy…
“Này, ta đã trốn trở về, thời gian không còn nhiều lắm. Mọi người đã tập họp xong, chủ tịch cùng phó chủ tịch đang chờ ở cửa ra vào của Đạm phủ, mọi người chuẩn bị ngồi xe buýt rời khỏi nơi quỷ quái này, chỉ còn thiếu có hai người mà thôi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play