Xe chạy chầm chậm trên đường núi, cuối cùng bọn họ cũng đến một thị trấn nhỏ hẻo lánh. Có lẽ là bởi vì quá ít người tới, hai bên đường cỏ dại mọc dày đặc, thậm chí còn tràn ngập che mất cả đường đi.
Từ trong xe nhìn ra có thể nhìn thấy thị trấn hoàn toàn mang phong cách của thế kỷ trước. Trải qua nhiều năm mưa sa gió táp, nhiều ngôi nhà đã bị sập, những ngôi nhà còn lại đều hoang tàn đổ nát.
Xe buýt dừng trước cổng ngôi nhà lớn nhất thị trấn nhỏ, những người trong câu lạc bộ cùng sở thích nối đuôi nhau đi xuống.
Ngôi nhà này rất lớn lại cũ kỹ. Hai con sư tử đá khổng lồ ngồi xổm trước cửa phủ đầy rêu, tấm bảng hiệu treo trên cửa chính đã sớm không nhìn ra được chữ. Trên cổng có dán một con dấu niêm phong bị nước lâu ngày làm hỏng, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy cỏ dại rậm rạp ở bên trong.
Phù An An đứng ở cửa nhìn vào bên trong, một cơn gió lạnh thổi qua mắt cá chân của cô …
“Đây là ngôi nhà cổ của Đạm Minh Yên, hắn là quân phiệt mạnh nhất trong thời đại trước. Mặc dù hắn chỉ sống đến ba mươi tuổi, thế nhưng cả một đời vô cùng hung ác, giết người vô số. Nghe đồn khi hắn chết đi, cây cỏ trong bán kính mười dặm đều khô héo, người trong toàn thành mỗi ngày đều gặp ác mộng, chỉ trong vòng hai tháng, người trong thành thị trấn chết đi hoặc bỏ trốn, chẳng mấy chốc ở đây đã trở thành một toàn thị trấn trốn rỗng.
Sau này, khi xã hội mới được thành lập, một số người thích vùng đất này và muốn phát triển nó, nhưng tất cả những người muốn động đến vùng đất này đều bị phá sản, người mất của tan, không một người nào có được kết cục tốt. Vì vậy, vùng đất này vẫn giữ nguyên hình dáng như thế cho đến bây giờ, Đạm Minh Yên cũng có một danh hiệu mới—— Đạm Diêm Vương.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT