Có người ăn uống trong phòng giám sát, trong khi những người khác đang đói kêu vang trong phòng nghiên cứu. Năm ông già và bà lão với độ tuổi trung bình là 65 đã uống hết số dung dịch mà họ mang đến, đã hai ngày trôi qua kể từ bữa ăn cuối cùng của họ.
“Có lẽ sẽ không có ai tới cứu chúng ta.” Một trong những ông già gầy gò bi quan nói: “Quân đội đã không thể tới cứu chúng tôi bằng máy bay và xe tăng, càng đừng nói đến một đứa trẻ”.
“Người đã sống lâu như vậy, ngươi còn thấy chưa đủ sao?” Một ông lão tóc bạc trắng, đầu hói nặng đặt bút trong tay xuống, “Tiếc nuối duy nhất của ta chính là những nội dung nghiên cứu này có thể bị người khác phát hiện hay không.”
“Nếu như nội dung nghiên cứu của chúng ta có thể đưa ra ngoài thì tốt rồi.” Một bà lão hiền hoà duy nhất trong đám người nói.
Mọi người đều biết nếu cứ tiếp tục như vật thì bọn họ sẽ không sống được bao lâu. Không khí trong phòng thật nặng nề.
Một lúc sau, bác sĩ Tằng đứng dậy, “Tôi là người nhỏ tuổi nhất ở đây, tôi ra ngoài kiếm chút gì cho mọi người ăn.” Ông nhớ rằng ở cuối hành lang bên ngoài có một máy bán đồ uống. Nếu như có thể kiên trì thêm một chút, có lẽ Phù An An thật sự liên lạc được với quân đội để bên đó phái người đi đến đây cứu bọn họ!
So với năm người còn lại, ông ấy thực sự là người trẻ nhất. Nhưng mà......”Người trẻ tuổi đã năm mươi tám tuổi, ngươi nên nghỉ ngơi đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT