Nhìn khuôn mặt méo mó của người đàn ông béo trắng khi nuốt quả chanh nhưng lại không ăn mấy thứ móc meo, xem ra cậu ta còn đói chưa đủ ác.
Hả? Tại sao cô lại có những suy nghĩ ác độc như vậy? Phù An An sửng sốt một chút sau đó nhìn ra bên ngoài, “Chuẩn bị một chút, chúng ta đi thôi.”
Nhanh như vậy sao? Người đàn ông béo trắng càng ăn chanh càng cảm thấy khát nước, không ngừng ho khan: “Phù lão đại, chúng ta có thể tìm nước uống trước được không?” Cổ họng của cậu ta đau như bị lửa đốt.
Đúng lúc này, một chai nước khoáng đột nhiên xuất hiện trước mặt, giống như là cam lộ từ trên trời rơi xuống, Bàng Gia Huy vội vàng nhận lấy, mở nắp uống vài hớp lớn. Uống được một nửa thì dừng lại, kiềm chế dục vọng muốn uống tiếp, cậu ta ngậm một ngụm nước cuối cùng trong miệng, rồi trân quý vặn lại cái nắp.
“Nhìn thấy cái kia lều tránh mưa đó không, đợi một chút chúng ta sẽ đi nơi đó xuống.” Khi cậu ta đang ăn chanh, Phù An An đã hoạch định xong con đường sắp đi, “Một lúc nữa chúng ta sẽ đi xe điện đến ngã ba, nhiệm vụ của cậu là tìm một chiếc xe có thể lái được, chuẩn bị xong chưa?”
Đột nhiên như vậy? Lão đại không thể giảng chi tiết hơn một chút sao? Bàng Gia Huy trừng to hai mắt, còn chưa kịp nuốt xuống ngụm nước cuối cùng, Phù An An đã kéo cậu ta đến bên cửa sổ.
Cậu ta là một người đàn ông to lớn với gần hai trăm cân nhưng cô đã kéo cậu ta suốt một đường. “Được rồi, cậu nhảy trước đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play