“Không được.” Từ Thiên nghe xong liền lắc đầu. “Sau khi những người chơi đó đã quen với chế độ sinh tồn hiện tại, việc đuổi họ ra ngoài chính đang nằm mơ. Dù họ rời đi một cách thụ động hay chủ động thì trong lòng họ sẽ sinh ra một khoảng cách, thậm chí còn nghi ngờ rằng phần thưởng mà chúng ta đã hứa trước đây đều là dối trá. Trừ khi cậu muốn có thêm một đám kẻ thù do bọn họ xây dựng một đội ngũ mới theo mô hình của chúng tôi trong vài ngày cuối cùng của trò chơi.” Nói tóm lại là không thể đuổi đi những người chơi bình thường mới gia nhập đó.
“Nhưng nếu chúng ta nói cho bọn họ biết tình huống thì chưa chắc bọn họ sẽ hợp tác với chúng ta.” Không phải là chưa chắc mà nhất định là sẽ không hợp tác. Để bọn họ hy sinh lợi ích của bản thân để thành toàn cho một người xa lạ, họ cũng không phải là Bồ tát sống cho nên không phải ai cũng sẵn sàng từ bỏ bản thân của mình vì mọi người.
Vậy làm sao bây giờ? Vốn dĩ gặp mặt ai cũng vui vẻ nhưng lại vì vấn đề lợi ích mà trở nên phiền phức.
“Hay là. . . tôi rời đi?” Phù An An yếu ớt nói, cảm thấy mọi người đều lợi hại như vậy giống như không cần dùng đến cô.
Cô vừa dứt lời, bốn vị đại ca, tám con mắt đều nhìn cô.
Từ Thiên: “Em đi đâu mà đi? Chúng ta đang thương nghị vấn đề, làm sao có thể để cho em đi.”
Nghiêm Sâm Bác: “Cái này chỉ là một vấn đề nhỏ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT