Chết trong trò chơi là không thể nào tránh khỏi. Điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là không để quen thuộc người phơi thây nơi hoang dã. Trong khoảng thời gian không thể sử dụng dị năng đặc biệt, việc đào bới và chôn cất một người là việc rất tốn thời gian.
Phù An An lấy ra những chiếc giáo và lưỡi kiếm sắt mà cô đã thu thập được sau trận chiến trước đó phân phát cho mọi người, phải mất một chút thời gian để đào một ngôi mộ miễn cưỡng chứa được anh ta. Đem đát chất đống lên cao rồi để một gói bánh quy nén lên trên.
Phù An An đứng ở phía trước, chắp tay trước ngực bái một cái, cô hy vọng rằng Tiểu Vương sẽ không bị đói ở một thế giới khác.
Phó Ý Chi cũng nhìn một lúc sau đó thu hồi ánh mắt, “Đi thôi.”
Họ mới đi được vài bước, Phù An An đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó dưới một cái xác chết khác. “Đợi một chút!”
Cô bước về phía trước hai bước rồi lật xác chết lại. Dưới người hắn có một mảnh vải, mảnh vải này dính máu cùng bùn đất, có rất nhiều vết bẩn, nhưng ở giữa vẫn có thể nhìn thấy trên mảnh vải vẽ ra ngôi sao năm cánh cùng lá lúa mì. Logo quen thuộc đã mất từ lâu này, đây là ... quốc kỳ của họ! Một dân tộc từng vĩ đại và phồn vinh! Nhìn tấm biểu ngữ được vẽ bằng máu đang được nắm chặt này khiến người ta chợt cảm thấy xót xa từ tận đáy lòng.
“Tiểu Béo, em cảm thấy chúng ta còn có thể quay lại như lúc trước không?” Trương Viện Viện đột nhiên hỏi. Cô đột nhiên hoài niệm cuộc sống lúc xưa, cho dù đó là một ngày cô phải dậy từ sáu giờ sáng, lại dùng bốn tiếng mỗi ngày để chen chúc trên tàu điện ngầm, thường xuyên còn bị chủ quản la mắng hơn ba tiếng. Cuộc sống đã từng tẻ nhạt nhàm chán đó, bây giờ cô ấy mới biết nó đáng quý biết bao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT