“Đi.” Người đàn ông bị vây ở giữa lau đi vết máu trên lòng bàn tay, mặt không chút thay đổi đi ra khỏi đám người, không ai dám ngăn cản, thậm chí rất ít người dám đuổi kịp.
Vương Phàm nhìn thấy Phó Ý Chi đi trước liền vội vàng đứng lên đuổi kịp. Trên đường đi, anh ta còn cố ý chậm hai bước, quay lại nhìn những người chơi lén theo sau, “Các ngươi muốn chết sao?”
Những người chơi theo sau đều dừng lại, bị một câu nói của anh ta đánh nát ý tưởng đi theo sau nhặt đồ tốt.
Đâu đó ở phía tây của dãy núi, Ninh Thiên Kỳ và người của cô ấy đang xem bản đồ để săn lùng những người chơi cấp S. Đi theo chấm đỏ cô độc kia, họ rẽ trái rẽ phải trong núi, đi qua rất nhiều con đường núi hiểm trở.
Lúc này bọn họ đang ở giữa một hẻm núi, hai bên là vách núi cao, con đường ở giữa để ba người đi song song đều cảm thấy chật chội. Bọn họ đang đuổi theo dấu vết của một người chơi cấp S, tất cả mọi người đều chen vào đường hẻm núi tạo thành một đội ngũ vừa dài vừa mỏng.
Ninh Thiên Kỳ ngẩng đầu, khẽ cau mày nhìn dãy núi hai bên, trong miệng không ngừng giục người phía trước nhanh lên. “Đội phó không đi nhanh được, phía trước chất đống rất nhiều bùn đất, đây đã là tốc độ nhanh nhất.”
“Cố gắng đi nhanh nhất có thể.” Ninh Thiên Kỳ không muốn tạo áp lực cho bọn họ nhưng địa thế nơi này rất phiền phức, nếu như có người nào mai phục ở sườn đồi hai bên, một nửa bọn họ sẽ bị “ở lại” nơi này. Một cảm giác khủng hoảng ập thẳng vào trong lòng cô, thôi thúc cô phải rời đi càng sớm càng tốt. Một nhóm người đi xuyên qua hẻm núi, trong quá trình này Ninh Thiên Kỳ đã chịu rất nhiều áp lực nhưng cuối cùng cũng không có nguy hiểm gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play