Ở giữa sa mạc, có hai người tị nạn muốn thông báo cho người bên trong Bàng Đồng, nhưng vì khoảng cách quá xa nên tiếng hét của họ hoàn toàn không thể truyền tới Bàng Đồng. Những người tị nạn khác đã rút vũ khí đuổi theo đồng thời không có bất kỳ cái gì gọi là hạ thủ lưu tình. Máu vương vãi trên cát, đầu của hai người bị chém đứt lìa. Bọn hắn là những người tị nạn muốn báo tin đã chạy xa nhất, chết không nhắm mắt nhìn chằm chằm phương hướng của Bàng Đồng, mơ giấc mơ ngọt ngào sau khi báo được tin tức.
Hai người đuổi theo giết bọn hắn đưa tay muốn nắm lấy thi thể trên mặt đất, lại bị đồng bạn bên cạnh ngăn lại. “Làm gì vậy? Còn muốn ăn xác chết hả?”
Người bạn đồng hành vỗ rớt thi thể trong tay hắn ta, “Hôm nay lão đại nói sẽ có củ sắn, thịt động vật, còn có trái cây! Mau trở về đi.” Nói đến đây, một đám người không khỏi tăng nhanh tốc độ.
Trong đám người dân tị nạn, bầu không khí im lặng chết chóc bấy lâu đột nhiên được rót vào sức sống.
Những người phụ nữ và trẻ em đào đất cát ra khỏi hố, Phù An An đặt củ sắn đã lấy ra vào đó, đốt lửa xung quanh để bắt đầu nướng, hơn nữa còn chế biến thịt sống lấy được từ nhà kho trong không gian.
Những người khác đang đánh bóng vũ khí của mình. Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bọn họ lại không kìm lòng được đi lên nhìn, mỗi lần nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, lại nghĩ đến Phù An An nói tất cả những thứ này đều lấy ra từ nhà kho của Bàng Đồng, sự căm hận của bọn họ đối với Bàng Thống lại tăng thêm một điểm.
“Có nhiều vật tư như vậy, còn muốn giết chúng ta, đồ súc sinh!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT