Con lạc đà đứng yên tại chỗ, miệng vẫn chu ra như đang nhai trầu, không hề xao động trước lời nói của Phù An An. Một con lạc đà có thể sống 17 ngày mà không cần ăn uống, một trong những lý do khiến Phù An An mua nó là vì nó ăn ít và tính tình tốt, ngoài ra lạc đà còn là thịt, dự trữ lương thực cũng là một nguyên nhân rất quan trọng.
Vì lý do này, cô thậm chí có thể tha thứ cho sự lạnh lùng của lạc đà ca. Chưa kể, sự xa cách lạnh lùng này có chút giống Phó ca của cô!
Cuối cùng trời đã tối. Bầu trời cũng không có đầy ngôi sao vào ban đêm trong sa mạc. Bầu trời như một mảnh vải đen tuyền, đen cực đen!
Phù An An cưỡi lạc đà cả ngày cũng thuận thế ngồi xuống, dựa vào lạc đà, đồng thời từ trong không gian lấy ra một cái bánh bao lớn, dùng nước ăn cho xong bữa tối.
Thứ phổ biến nhất trong không gian của cô là củ Magu mà cô gọi là củ sắn, sau đó là bánh bao lớn. Ở ốc đảo, ngay cả củi cũng phải mua bằng tiền. Cô cho rằng trên đường có thể nhặt được nên căn bản không mua, ai ngờ đi cả ngày trời cũng không nhặt được một cây củi nào.
Trong không gian còn có thịt, củ sắn cùng thịt đều cần nấu chín mới có thể ăn, chỉ có bánh bao lớn mới là tiết kiệm chi phí nhất. Nấu chín hết thức ăn trong không gian đã trở thành điều quan trọng nhất đối với Phù An An bây giờ.
Bây giờ cô đã biết biên giới của nơi cực tây, cho dù Phó Ý Chi tìm thấy nó thì anh chắc chắn phải đến ốc đảo gần nhất để bổ sung vật tư. Có được tin tức hữu ích, Phù An An đã chuẩn bị sẵn sàng để ngày mai quay lại, cô đưa tay sờ bộ lông xù xì trên lưng con lạc đà, “Lạc đà ca, xem ra duyên phận giữa chúng ta đã kết thúc rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play