Nói chung, NPC ma cờ bạc đã chết một cách không có tí khoa trương nào. Sau khi NPC ma bài bạc chết thì bọn họ vẫn ở lại trong căn phòng.
Phù An An rất đau lòng về vết thương của Phó Ý Chi, đau lòng đến mức bắt đầu nghiên cứu nó bằng kính lúp. Cô đưa ngón tay sờ sờ lên vết thương, “Phó ca có đau không?.”
“Em nói xem?” Phó Ý Chi nhìn bàn tay cô đang đặt ở trong lòng bàn tay anh, tuỳ ý để cô dùng tay ấn ấn xung quanh vết thương. Nước thối rữa màu đen thấm ra ngoài dưới các chuyển động của cô, lau khô lại chảy ra nhưng cũng không quá nhiều.
Phù An An lôi kéo anh nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng phát hiện vết thương không thể chữa khỏi, phạm vi ảnh hưởng cũng sẽ không lan ra, dùng thuốc trị liệu cũng không có tác dụng, cùng lắm chỉ làm cho sự tình càng thêm trầm trọng mà thôi.
“Hai chúng ta quả nhiên là một cặp.” Phù An An xắn tay áo lên, trên cánh tay trắng nõn mềm mại của cô có một vết sẹo to bằng lòng bàn tay. Thoạt nhìn vết sẹo sẫm màu như hình xăm nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đó là vết rách. Không có chảy máu cũng như không nhìn thấy kết cấu da hay xương bên trong, cô cũng thử dùng một mảnh giấy để nhét qua khe hở đó, bên trong trống rỗng nhưng vết nứt hơi nông.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Thiên Hành nhìn thấy loại vết thương như thế này, “Đau không?”
“Cậu nói xem?” Phù An An buột miệng nói, nói xong lại cảm thấy câu này nghe quen quen. Ngay sau đó, cô liếc nhìn Phó Ý Chi, phát hiện lúc này anh cũng đang nhìn cô chằm chằm, “Đều là người từng gặp qua sóng to gió lớn, một chút vết thương này cũng chẳng là gì.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play