“Phù đội, tôi xin lỗi.” Trịnh Thiên Hành có chút áy náy. Hai người chịu đựng mùi hôi đuổi theo xa như vậy, nhưng khi anh ta chạy trốn thậm chí còn không nghĩ đến họ.
“Đừng nói nhiều như vậy, đi mau!” Hai người Phù An An không có kiểu cách như thế, vỗ vỗ vai của Trịnh Thiên Hành rồi chạy về phía đường lớn ở xa xa.
“Chúng ta không trở về nữa sao?” Trịnh Thiên Hành hỏi thăm. Mặc dù vị trí vừa rồi đã bị lộ nhưng họ vẫn có thể trốn ở những nơi khác. Điểm xếp hạng quan trọng hơn cũng như khó kiếm hơn điểm phổ thông, nếu mất đi cơ hội đi săn này thì lại thiếu đi một cơ hội tốt kiếm điểm.
“Từ bỏ đi.” So với sự không nỡ của Trịnh Thiên Hành, Phù An An dưới sự mưa dầm thấm đất của Phó Ý Chi và mấy vị anh lớn, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán. Nhặt nhạnh chỗ tốt được mấy chục tới trăm đầu người là đủ rồi. Nếu tiếp tục ở lại chổ đó rất dễ dàng trở thành mục tiêu công kích. Những người chơi khác cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ sẽ không đợi ba người ẩn nấp rồi lại sử dụng phương thức tương tự. Trong lòng cô thầm nghĩ, còn tay thì cố hết sức đẩy cỏ dại đi về phía trước, lúc này Phó Chi đột nhiên nhìn về phía sau.
“Chuyện gì vậy?” Trịnh Thiên Hành thấy bộ dáng của anh, nội tâm không khỏi khẩn trương.
Phó Ý Chi nhìn chăm chú vào đám lau sậy xa xa mọc um tùm hơn nữa còn không có nhúc nhích - “Có gì đó đang tới.” Lời này vừa dứt, trong bụi cỏ liền truyền đến tiếng sột soạt sột soạt, có âm thanh của một đám ong mật hay ong bắp cày gì đó đang bay tới. Dưới những bụi cây có vẻ yên bình này, một số sinh vật nhỏ nhưng số lượng khổng lồ đang bò về phía họ.
“Chạy!” Không biết là ai nói một câu, nguyên bản ba người đã không đi chậm bắt đầu phi nước đại. Họ dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên trên đường lớn, Phù An An vẫy tay thả chiếc xe mà cô đã thu vào lúc trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT