Tô Cẩn Ngọc bò ra khỏi túp lều đất khi nghe thấy giọng nói này. Túp lều bằng đất quá nhỏ, cửa cực kỳ hẹp thực sự giống như một cái lỗ chó.
Trong miệng tên lưu manh đứng bên cạnh phát ra tiếng cười nhạo không hề che giấu, nguyên bản tinh anh xã hội thì sao, không còn một chút thành tựu trong xã hội kia thì cũng không phải tùy ý để cho loại người như bọn hắn nắn bóp “Phí bảo vệ hôm nay nên trả là một hộp cơm.”
“Lúc trước không phải đều là ba cái màn thầu sao?”
“Ngày thường chỉ cần ba cái màn thầu, nhưng hôm nay tâm tình của mấy ca ca rất tốt, cho nên muốn ăn cơm hộp.” Không phải một tên tiểu lưu manh mà là một đám tiểu lưu manh.
Từ ngày đầu tiên Tô Cẩn Ngọc đến đây, anh ta đã là mục tiêu của nhóm người này, họ có phần công lao rất lớn đẩy anh ta vào trong tình trạng khốn khổ như vậy. Nhưng mà hôm nay......”Không có cơm hộp.” Anh ta nói chậm rãi với giọng điềm tĩnh.
“Cái gì? Ai đã cho ngươi lá gan để nói chuyện với chúng ta như thế?” Tiểu lưu manh dùng một chân giẫm lên túp lều đất, “Mẹ kiếp, ngươi tới đây mấy ngày, cho rằng bản thân quen thuộc nơi này liền không coi chúng ta ra gì đúng không?”
“Thật sự không có.” Tô Cẩn Ngọc nhìn bọn họ, “Không có cơm hộp, không có màn thầu, về sau cũng không có bất cứ thứ gì.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT