Cố Cẩn nghe Tống Sở nói như vậy, người hiếm khi khóc như thằng bé lại không nhịn được mà nhào vào lòng của Tống Bình và gào khóc thật lớn.
Hóa ra thằng bé không phải là đồ sao chổi, ông nội và cha thằng bé cũng không phải là do thằng bé hại.
Thấy Cố Cẩn như vậy, Tống Bình và Tống Sở đều cảm thấy rất đau lòng, nhưng đồng thời bọn cô cũng thở phào nhẹ nhõm, thằng bé đã có thể khóc thì chứng tỏ là có thể buông bỏ được rồi, giấu trong lòng mới phiền.
Tống Sở cũng cảm nhận được, nút thắt trong lòng Cố Cẩn và cái nguồn gốc của sự kìm nén đã được tháo gỡ.
Mặc dù hôm nay Lê Hồng Liên đã làm ra chuyện khiến người ta cảm thấy rất chán ghét, nhưng cũng xem như là gián tiếp giúp Tiểu Cẩn thoát khỏi cái bóng ma trong lòng mà thằng bé đã phải chịu khi còn bé.
Dĩ nhiên là không có chuyện bọn cô cảm ơn đối phương.
Cố Cẩn khóc đến mệt nhòa, lúc này thằng bé mới ngừng khóc, rồi ngượng ngùng nhìn hai người: "Cám ơn dì Bình Bình và dì Sở Sở."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play