Nguyễn Du Du gãi đầu, cô thường buộc tóc thành một túm trên đỉnh đầu để khi rửa mặt không vướng víu. Ngay cả khi cô xõa tóc cũng thường sẽ buộc một nhúm lên đỉnh đầu bằng một chiếc kẹp tóc nhỏ để tóc không chắn vào mặt khi cô ấy cúi đầu. Bây giờ nó quá ngắn và hơi khó buộc nên cô ấy chỉ buộc một túm nhỏ phồng trên đỉnh đầu.
Thẩm Mộc Bạch khoanh tay dựa vào cửa phòng tắm nhìn cô, trong đôi mắt đen dài hẹp hiện lên một nụ cười, đuôi tóc của cô bé bị anh cắt dài ngắn khác nhau, tinh nghịch cuộn lại, trên đỉnh đầu của cô lại có một búi tóc nhỏ, anh cảm thấy vô cùng dễ thương không thể giải thích được.
Sau khi Nguyễn Du Du súc miệng rửa tay, đột nhiên nhìn thấy vết thương trên ngón trỏ tay phải có hai chỗ bị cô cắn qua.
“Du Du.” Thẩm Mộc Bạch cầm ngón tay của cô, “Anh có dùng một chiếc bùa chữa thương cho em nhưng dường như nó không có tác dụng.”
Nguyễn Du Du nhíu mày, cô trước khi đến thế giới này, cho dù có vẽ ra bùa chú hiệu quả như thế nào, đối với chính mình cũng không dùng được, chẳng lẽ lần này trở về, lại biến thành như vậy?
Thấy Thẩm Mộc Bạch lo lắng nhìn mình, Nguyễn Du Du mím môi cười nói: "Không sao, cho dù không có tác dụng cũng không sao, em trước đây cũng như vậy. Hiện tại bây giờ cơ thể em khỏe mạnh như thế, về cơ bản là em sẽ không dễ bị bệnh, ngay cả khi bùa chữa thương, chữa bệnh gì đó không có tác dụng với em cũng không quan trọng."
Thẩm Mộc Bạch tiếc nuối thở dài, từ phía sau ôm lấy Nguyễn Du Du, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Anh vốn tưởng rằng Du Du có thể có bùa giảm đau để em có thể tự mình dùng. Đợi đến đêm tân hôn của chúng ta thì anh có thể buông thả một chút. Ái chà, xem ra bây giờ anh vẫn phải kiềm chế bản thân, để không làm cho Du Du cảm thấy quá khó chịu."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play