Lời nói của Thẩm Mộc Bạch khiến Chu Dung Dung như rơi vào động băng, đầu óc ong ong, thất thần trả lại điện thoại cho người qua đường, rồi bỏ đi như một xác chết không hồn.
Khi những người qua đường nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và biểu hiện không ổn, họ đã đuổi theo và hét lên: "Cô gái, cô không sao chứ? Có cần tôi giúp không?"
Chu Dung Dung vờ như không nghe thấy gì, thật ra thì cô ta chẳng nghe thấy gì cả, định thần lại thì nhận ra mình đang ở trước cửa nhà mình——ngôi nhà ngày xưa, giờ đây nó không thuộc về cô ta nữa.
Đứng trước cửa căn biệt thự quen thuộc ngày xưa, nhìn qua khung cửa sổ trên lầu ba, nơi ấy từng là phòng ngủ của cô ta, với một chiếc giường êm ái và thoải mái, một phòng tắm rộng và ngăn nắp và một căn phòng treo đầy quần áo. Nó còn lớn hơn nhiều so với căn phòng ngủ nhỏ mà cô ta đang sống……
Thật tiếc khi tất cả những điều này đã tan như bọt bong bóng và nó đều không thuộc về cô ta nữa.
Từ ngày Nguyễn Du Du đến ngôi nhà này, những thứ vốn dĩ thuộc về cô ta đều bị cướp mất.
Các ngón tay của Chu Dung Dung đã bị đông cứng. Cô ta lấy điện thoại di động ra và mở danh bạ của bạn cùng lớp, ngạc nhiên khi thấy rằng mình đã lưu số điện thoại di động của Nguyễn Du Du. Đây hẳn là ngày đầu tiên Nguyễn Du Du đến nhà họ Chu, vài người đã lưu số lại như thông lệ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT