Chị Đan cong đôi môi đỏ: “Thật sự quá hạ giá.” Người có địa vị thấp nhất ở đây đương nhiên chỉ có mình Tổng An An, người bị nói là hạ giá, ngoại trừ cô ta ra thì còn ai nữa?
Mí mắt Bàng Long Thạo giật giật, không chịu yếu thế: “Tục ngữ có câu gần mực thì đen gần đèn thì rạng, nhìn chị Đan như vậy là biết ảnh hậu nhà chị là người như thế nào, bảo sao không được đàn ông yêu thích, tôi thấy sớm muộn gì Triệu Lệ cũng sẽ... ha ha...”
“Ngày xưa Thương Trụ vương mất nước, có người đã đổ tất cả tội lỗi lên người Đát Kỷ. Dù là xưa hay này, phụ nữ có sức hút luôn thành vật chịu tội thay cho mấy tên đàn ông vô năng.” Bàng Long Thao liếc chị Đan và Vương Tri, hiển nhiên là cảm thấy họ là một đám ô hợp.
Chị Đan không hề khó chịu, còn mỉm cười: “Cậu nói Tống An An là Đát Kỷ, hay là con hồ ly tinh cướp đoạt cơ thể Đát Kỷ? Nếu nói Tống An An là Đát Kỷ đáng thương kia...”
Người đại diện của Định Lưu và Cao Định đang xem kịch ở bên cạnh cũng che miệng cười. Bàng Long Thao bị hai người chị Đan và Vương Trị kẻ xướng người họa cho tức xanh mặt, không phải trong cái giới này có tin đồn chị Đan với Vương Trĩ bắt hòa sao? Sao bọn họ tại có thẻ ăn ý như vậy. Quản chúng ăn dưa duy nhất tốt bụng nhắc nhờ: "Chắc cậu không biết, khi Vương Trí mới bước vào giới giải trí này, chị Đan đã dẫn dắt anh ta ba năm, có thể nói bọn họ từng là thây trò.”
Vương Tri cũng cười: “Đáng tiếc là không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành.”
“Còn nếu nói Tổng An An là con hồ ly tinh kia...” “Đó chẳng phải là nói cô ta là một con hồ ly tinh sống sao?” Chị Đan và Vương Trĩ nhìn nhau, ăn ý nói: “Hồ ly tinh đó...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT