Dụ Ninh vừa tỉnh dậy, những vết bầm xanh tím trên mặt đã mờ đi không ít, dùng thêm bình xịt trị liệu xong, làn da nơi đó liền láng mịn, trắng hồng, cằm sáng bóng gặp lại ánh nắng sớm mai càng thêm rõ nét.
"Khá ổn rồi hả?" Thấy Dụ Ninh không còn đeo khẩu trang, hơn nữa chỗ kia cũng không còn dấu tích, Tống Diễn hơi ngạc nhiên, còn giơ tay lên muốn sờ thử.
Dụ Ninh nghiêng đầu né tránh, “Da tôi có khả năng tự phục hồi khá tốt.”
Tuy bằng mắt thường chẳng còn thấy vết tích gì, nhưng Tống Diễn vẫn đưa tay nắm lấy cằm cô. Lần này, động tác của anh nhẹ nhàng vô cùng. Dụ Ninh vừa định lùi lại đã bị giữ lại má, “Đừng nhúc nhích, ngoan nào, để anh xem kỹ chút.”
Anh nâng cằm cô lên, ánh mắt chăm chú như đang nhìn một món bảo vật. Sau khi xác định thật sự không còn dấu vết gì, mới chậm rãi buông tay, “Hôm qua là anh quá kích động. Anh hứa sẽ không có lần sau.”
Dụ Ninh liếc anh bằng nửa con mắt, "Mỗi thằng đàn ông bạo lực gia đình sau cơn thịnh nộ đều nói giống hệt như anh."
Tống Diễn vẫn giữ nụ cười mê say, ngón tay từng nắm cằm cô vừa rồi đặt lên chóp mũi, khẽ hít hà, “Tôi sẽ chứng minh cho em thấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play