Dương An lần nữa để cô tự mình chọn bộ bàn ghế ăn mới, hành động này đúng là khiến cô có chút bất ngờ.
So với chiếc ghế khác biệt kia, thật lòng mà nói cô chẳng có cảm xúc gì cả. Cô không phải nguyên chủ, cũng không mang theo chút tình cảm nào của nguyên chủ đối với nó. Hồi đó ngồi vào chiếc ghế ấy, cũng chỉ vì phút bốc đồng mà thôi — muốn xem thử Dương Nguyện có dám ngồi vào chiếc ghế “khác biệt” kia không.
Nói thật, nguyên chủ vốn là người tự ti. Dương Nguyện cũng đâu khá hơn là bao, bằng không thì làm sao chỉ vì một cái ghế trông hơi khác người mà phản ứng lớn đến vậy? Nếu cô ta đủ tự tin vào vị trí của mình trong Dương gia, hẳn là đã có thể đường hoàng nói: "Tôi đang ngồi trên ghế của mình, cô tránh ra đi", chứ không phải đứng đó khóc lóc tủi thân.
Nguyên chủ lúc ấy cảm thấy mình như người ngoài, không được chấp nhận trong Dương gia. Còn Dương Nguyện cũng sợ vị trí của mình bị cướp đi. Một cái ghế khác biệt cũng đủ khiến cô ta thấy tủi thân, cảm thấy mình bị tổn thương. Có khi, nếu ngày xưa nguyên chủ mạnh mẽ và lý trí hơn một chút, khéo léo vun đắp lại quan hệ với Dương gia thay vì trốn tránh, người phát điên lên vì sợ hãi sẽ là Dương Nguyện kia kìa.
Nhưng nói gì thì cũng chỉ là giả thiết mà thôi. Biết đâu cũng chính vì tổn thương mà nguyên chủ vùng lên, rồi những ngày sau đó lại sống tốt hơn thì sao.
“Cái này thấy sao?” – Dương An chỉ vào một chiếc bàn đá cẩm thạch màu trắng, hỏi cô.
Dụ Ninh thoáng liếc mắt nhìn qua, lạnh nhạt hỏi lại: “Sao tự nhiên lại đi mua bàn ăn?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play