Thẩm Cưu dường như đã yên giấc, khe cửa khép hờ là một khoảng tối đen tĩnh mịch.
Áp tai lên cửa, Dụ Ninh cũng chẳng nghe được lấy một tiếng động nào, ngạc nhiên phát hiện cậu ta ngủ một cách yên bình đến lạ – không hề có tiếng xoay người, không tiếng trở mình, càng không có mấy tật xấu như mộng ngữ hay r*n rỉ gì đó mà người ta vẫn thường hay đồn thổi.
Cô nhớ lại ký ức của nguyên chủ, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ: Thẩm Cưu vốn dĩ chẳng có tật xấu gì khi ngủ.
Thế là cô vỗ vỗ đùi mình để trấn an, rồi giơ tay gõ cửa phòng Thẩm Cưu.
Ngủ cũng tốt, đầu óc chưa tỉnh táo thì lời nói chắc cũng không sắc lẹm như bình thường.
Phòng của Lâm Minh Châu nằm ở cuối dãy bên lầu một, cách biệt hoàn toàn, nên cô không cần lo lắng tiếng động đánh thức người khác, càng không sợ bị ai bắt gặp mà ngượng ngùng.
Cô gõ gấp vài cái, trong phòng liền truyền ra tiếng động khe khẽ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play