“Chẳng lẽ ngoài làm bảo mẫu, chị Lâm Tiểu còn kiêm luôn chức quản gia sao?”
Dụ Ninh liếc cô nàng một cái, không nói không rằng, tiện tay cầm hộp giấy vệ sinh trên bàn rồi xoay người đi về phía hành lang.
Lâm Minh Châu đỏ mặt đứng chôn chân tại chỗ, lén lút liếc sang Thẩm Cưu. Nhận ra sắc mặt anh vẫn bình thản như nước, chẳng biểu lộ gì, cô mới thấy nhẹ nhõm đôi chút.
“Anh Thẩm đừng hiểu lầm... chị Ninh bình thường không phải người hay ăn nói như vậy đâu...” – Lâm Minh Châu lúng túng biện giải.
Dụ Ninh nghe vậy thì bước chân khựng lại đôi chút. Cô quay đầu, giọng đều đều: “Tôi và anh ấy sống chung năm năm, tính cách tôi ra sao thì anh ấy rõ hơn em nhiều.” Dứt lời, môi cong lên một nụ cười lạnh nhạt không chút nhiệt độ, cô quay sang Lâm Minh Châu, giọng nhẹ như không: “Tiểu Lâm, em giúp chị dọn phòng một chút được không?”
Thẩm Cưu nhíu mày: “Cô tưởng mình đến đây làm khách à? Tiểu Lâm là người tôi trả lương.”
Thấy hai người vì mình mà lời qua tiếng lại, Lâm Minh Châu luống cuống níu lấy vạt áo, trong lòng như có con mèo nhỏ cào cào. Cô vốn định nhân cơ hội thân thiết hơn với Dụ Ninh, nhưng lại sợ nếu ra mặt giúp cô thì sẽ phụ lòng Thẩm Cưu vừa mới lên tiếng bênh vực. Cuối cùng chỉ đành cúi đầu im lặng, cố thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình. Song đáy lòng lại lén nảy sinh một tia vui mừng – Thẩm tiên sinh vậy mà lại đứng về phía cô, còn gọi cô là “Tiểu Lâm” nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play