Nói đến chuyện rời đi, Triệu Vĩ vẫn còn có chút tiếc nuối cái dị năng không gian kia của Bùi Thi. Dù gì thì mức độ an toàn và tiện lợi của không gian ấy cũng giúp bọn họ chở được nhiều nhất là bảy chiếc xe địa hình. Nhưng giờ thì hết cách, không gian không còn, bọn họ buộc phải cắt giảm rất nhiều vật tư – ít nhất là mấy thùng dầu ngày hôm qua cũng đành phải bỏ lại.
Lúc này, Dụ Ninh đưa tay vuốt nhẹ chiếc ngọc trụy nơi ngực áo, chậm rãi lấy ra một quả bom cỡ lớn đã được đóng gói cẩn thận, giọng nhàn nhạt vang lên: “Em vừa thức tỉnh dị năng không gian.”
Thật ra, cô vốn không định giấu giếm chuyện này. Mục đích ban đầu khi tìm kiếm không gian là để thuận tiện cất chứa đồ đạc. Nhưng mục đích thứ hai, cũng không kém phần quan trọng — chính là khiến Cố Tỉ Vực giảm đi một phần quan tâm đối với nữ chính.
Dù gì Bùi Thi cũng chỉ có thể xem là xinh xắn thanh tú, điểm đặc biệt nhất của cô ta chính là dị năng ba hệ, trong đó không gian là thứ khiến người người ngưỡng mộ. Giờ đây Dụ Ninh cũng có không gian, Cố Tỉ Vực chắc chắn sẽ không còn lý do gì để đặt toàn bộ sự chú ý vào Bùi Thi nữa.
“Em nói thật à? Không gian đó lớn tới mức nào?” – Triệu Vĩ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng từ mặt đất bật dậy như một cái lò xo.
Vốn còn đang tiếc nuối vì mất đi một người có không gian như Bùi Thi, giờ lại biết Dụ Ninh cũng có loại dị năng này, tâm tình anh ta lập tức nhẹ nhõm không ít. Thậm chí có chút cảm khái: như thể ông trời thật sự đang thiên vị huynh muội hai người này vậy. Bản thân anh đến giờ còn chưa có chút dấu hiệu nào của dị năng, trong khi hai người họ không chỉ sớm thức tỉnh mà còn toàn là những dị năng thực dụng, hữu ích vô cùng.
“Cụ thể lớn bao nhiêu thì em chưa đo được. Nhưng mấy chiếc xe, cả kho hàng lẫn du thuyền đều cho vào được, vẫn còn dư không gian kha khá. Tuy nhiên, không gian chỉ có một phần có thể dùng để cất thực phẩm.” – Dụ Ninh đáp.
Triệu Vĩ nghe xong mà không ngừng xuýt xoa, trong lòng phấn chấn hẳn lên. Đối mặt với tang thi chẳng còn thấy đáng sợ như trước nữa. Có không gian rồi, chặng đường tiếp theo của họ chắc chắn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
“Chạy hệ thống điện lưới lên mức tối đa, tranh thủ kiểm kê lại một lượt những thứ cần mang theo. Nghỉ ngơi hồi sức chừng hai mươi phút rồi lên đường.” – Cố Tỉ Vực nói xong liền vòng tay nửa ôm lấy Dụ Ninh, đưa cô quay trở lại biệt thự.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play