Người đọc sách từ triều Tống bắt đầu bị “ném đá” không thương tiếc…
Những lời kia cứ như câu thần chú nguyền rủa, không ngừng quanh quẩn trong đầu mọi người, khiến bao kẻ vốn còn vững chí khí cũng suýt bị giận đến ngất xỉu.
Bọn họ khinh thường đến tận cùng những kẻ cùng đẳng cấp mà lại cam tâm làm tay sai cho giặc!
Không có khí tiết, không có cốt cách ngạo nghễ, người đọc sách còn ra thể thống gì nữa? Loại người ấy, họ nhất quyết không chấp nhận!
Ngay cả Doanh Chính – kẻ vốn vẫn mang mối căm hờn ngấm ngầm với Nho gia – lúc này cũng không khỏi xót xa cho đám sĩ tử thời đó. Mang danh đỉnh nho, thân là con cháu học trò Khổng Mạnh, thế mà lại để lịch sử bôi đen như vậy. Nếu Khổng Tử có biết, e rằng sẽ tức giận đến đội mồ sống dậy!
Song, điều khiến Doanh Chính căm phẫn hơn cả chính là cảnh tượng non sông Trung Nguyên, do hắn tốn biết bao máu xương mới thống nhất, lại bị đời sau dâng không cho ngoại tộc. Trước kia, bảy nước tranh hùng, từng trận đấu long trời lở đất, cũng chưa từng nhục nhã như vậy!
Kết quả, đám hậu nhân kia… lại để giặc cướp sạch Trung Nguyên như trò chơi? Đáng hận đến cực điểm!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play