Hiện giờ Hoắc Khứ Bệnh mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi đầu, dù Lưu Triệt có muốn dùng người thì cũng chẳng dùng được. Chi bằng để thằng bé an tâm đọc sách, luyện võ, coi như là hạt giống tốt, chờ ngày lớn lên sẽ trọng dụng sau.
— Quán Quân Hầu a…
Lưu Triệt nheo mắt, nhìn tiểu thiếu niên đầy khí cốt anh hùng, trong lòng đinh ninh: về sau, nhất định có thể trở thành cánh tay đắc lực của hắn.
Nghĩ vậy, Lưu Triệt phất tay ra hiệu cho hai người đưa Hoắc Khứ Bệnh lui ra. Còn bản thân thì quay sang cùng các đại thần nghị bàn quốc sự.
Nhà Hán kế tục nhà Tần, rất nhiều chế độ cũng đều học theo tiền triều. Nhưng vì Tần Nhị Thế diệt vong quá nhanh, nên các vị hoàng đế nhà Hán về sau làm việc gì cũng cẩn trọng từng bước một, không dám manh động, chỉ sợ một khi sơ sẩy lại rơi vào vết xe đổ.
Song Lưu Triệt, là vị đế thứ năm của nhà Hán, gan lại lớn hơn hẳn những người tiền nhiệm. Một phần bởi vì Văn Đế, Cảnh Đế trước đó đã dốc sức dựng xây cơ nghiệp, quốc thái dân an, ngân khố vững chắc, nền móng vững vàng. Có bệ đỡ kiên cố ấy rồi, Lưu Triệt mới có tư cách dám ra tay làm chuyện lớn.
Lúc trước, đề nghị lập "ân lệnh" mà Chủ Phụ Yển đưa ra đã được Lưu Triệt chuẩn y, thuận tiện mượn đó mà cắt giảm không ít quyền lực của các chư hầu. Hiện tại trong triều, quyền lớn đều nằm gọn trong tay hắn, nắm trọn thực quyền, một tay che trời. Cho nên chỉ cần hắn quyết tâm muốn làm việc gì, thì các đại thần dù có ý kiến cũng chẳng thể ngăn cản. Nhờ thế, triều đình Đại Hán thời điểm này kỳ thực cũng coi như yên ổn, hài hòa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT