Thời Tùy Đường năm ấy, con đường đọc sách tuy thịnh hành nhưng không hẳn ai đọc cũng đỗ, kẻ không có chí làm quan thì chẳng mấy bận tâm. Vậy nên, nhóm người này đối với chữ nghĩa sách vở vốn đã chẳng chút hứng thú: “……”
Nghèo rớt mồng tơi, ngày ngày chỉ lo lấp đầy cái bụng, chuyện mộng mơ khoa cử hay công danh lại càng không dám chạm tới: “……”
Hai nhóm người ấy căn bản chẳng để tâm gì đến chuyện chế tạo giấy hay thuật kỹ gì kia. Những điều mới mẻ như pha lê hay xà phòng đối với họ mà nói chỉ là tiếng nước ngoài – nghe mà chẳng hiểu. Trong đầu họ lúc này chỉ có một câu hỏi quanh quẩn: “Không phải nói là sẽ dạy cách giữ ấm vào mùa đông hay sao?”
“Sao giờ lại đổi đề tài mất rồi?”
“Ta đợi mãi để học cách giữ ấm, mạt thế tới nơi rồi mà không giảng gì cả.”
“Cái màn trời kia nói chẳng giữ lời gì hết!”
Lời oán than nối nhau vang lên, nhưng cũng chỉ là giận mà không dám làm gì.
Bỗng nhiên, màn trời chiếu rọi dòng chữ rành rọt:
【 Hai ngàn năm phong kiến, trong những năm tháng dài dằng dặc ấy, có một nhóm người mà chúng ta tưởng có thể xem nhẹ, nhưng tuyệt đối không thể xem thường – đó chính là: hoạn quan. 】

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play