Tàn Băng – Hoa Cúc Trên Cầu
Thành phố dường như chưa kịp hồi sinh sau mùa đông kéo dài. Những con đường vẫn vương mùi lạnh của tuyết cũ, và bãi biển, từng bị băng giá phong tỏa suốt nhiều tháng, giờ đây đã tan chảy, để lộ nền cát ướt lạnh dưới bầu trời xám tro. Nhưng điều khiến cả thành phố rúng động không phải là mùa xuân đang đến – mà là một khối băng cuối cùng trồi lên từ biển sâu, mang theo bên trong nó một bộ xương nhỏ, gầy guộc, với lớp vải cũ kỹ vẫn còn bám rách rưới nơi tay áo.
Cảnh sát phong tỏa hiện trường. Người dân đổ về, bàn tán xôn xao. Nhưng trong một phòng tin tức cũ kỹ, cậu phóng viên trẻ vừa bước ra khỏi phòng biên tập đã ngã khuỵu. Không ai cần giải thích — bức ảnh rò rỉ từ hiện trường đã nói lên tất cả: bộ quần áo cũ sờn màu ấy, là của cô bé hàng xóm từng mất tích không dấu vết nhiều năm trước. Cô gái năm ấy, với nụ cười rạng rỡ và ánh mắt hay nhìn ra khung cửa sổ tầng bốn nơi nhà đối diện — nơi cậu từng đứng lặng lẽ nhìn lại mỗi ngày sau biến cố.
Đồng nghiệp của cậu không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vai, rồi lặng lẽ cầm máy ảnh theo chân cảnh sát điều tra. Nhưng cậu thì khác. Cậu quay về khu phố cũ, ngôi nhà đã được bán đi từ lâu. Tầng bốn giờ là một mảng tường xi măng thô ráp – nơi từng có ô cửa sổ dẫn sang phòng cô bé. Cậu nhắm mắt, ký ức ùa về – những buổi chiều hai đứa trẻ chơi cùng nhau trong sân, những lần trò chuyện qua khung cửa, và những cảm xúc không tên từng dâng lên nhưng chưa một lần thốt ra thành lời.
Cậu nhớ lại ngày cuối cùng – ngày cô bé đột nhiên biến mất. Không lời chia tay, không dấu hiệu báo trước. Chỉ còn lại sự im lặng và căn phòng bên kia cửa sổ mãi mãi tối đèn.
Rồi một đêm, trong giấc mơ, cậu thấy lại cô bé.
Cô đứng dưới cơn mưa lớn, tay cầm một bông hoa dại tím ngắt hái từ khe tường nứt nẻ, chạy về phía mẹ mình. Nhưng người phụ nữ ấy chỉ liếc qua, khó chịu, rồi hất tay cô ra không chút kiên nhẫn. Không khóc, cô chỉ lặng lẽ quay đi, tay vẫn ôm lấy bông hoa nhàu nát. Đứng trên cây cầu dẫn ra biển, gió rít từng hồi, cô đặt bông hoa lên mặt nước như muốn gửi đi một điều gì đó. Và rồi, một cơn gió mạnh cuốn qua — cô bé mất thăng bằng, trượt chân rơi xuống làn nước lạnh giá. Lời kêu cứu không ai nghe thấy, và trong khoảnh khắc cuối cùng, ánh mắt cô chỉ kịp nhìn thấy bóng mẹ mình đang lên xe rời đi mà không ngoái lại.
Giấc mơ ấy cứ lặp lại, mỗi lần một rõ hơn, như thể cô bé đang dần kể lại câu chuyện chưa từng được ai nghe.
Ngày cuối cùng của lễ tưởng niệm, cậu trở lại cây cầu năm xưa. Trong tay là một bó hoa cúc trắng. Biển đã thôi gào thét, nhưng nỗi buốt giá dường như vẫn ở lại nơi đây. Cậu đặt bó hoa nơi lan can cầu, mắt nhìn về phía xa xăm. Bên cạnh, một làn gió nhẹ thoáng qua, mang theo hương muối mặn. Trong tích tắc, cậu thấy hình bóng mờ ảo của cô bé — vẫn là cô gái nhỏ năm nào, mái tóc ướt rối và ánh mắt u buồn.
“Tạm biệt,” cậu thì thầm, giọng run run.
Cô mỉm cười, rồi tan vào gió.
Khi cậu quay lưng rời đi, chỉ còn lại bó hoa cúc trắng lặng lẽ trên cầu, và biển vẫn rì rào như đang thì thầm lời tiễn biệt cuối cùng.