Niệm Kiều nói thẳng như vậy, nhanh tay túm lấy tay áo Kê Tuyết Dung, kéo người lại. Vẻ lạnh nhạt của Kê Tuyết Dung dường như hơi sụp đổ.
“người có thể mang ta đi không? Ta không gây phiền. Điện hạ, mang ta đi nhé.” Giọng Niệm Kiều mềm đi nhiều.
Để đạt mục đích, y có thể làm nũng thế nào cũng được, dù sao trước mặt Kê Tuyết Dung, y đã mất mặt bao lần rồi.
Hơn nữa, trước đây y cầu xin kiểu thế này đều hiệu quả. Sau khi trở lại Đông Cung, thái độ Kê Tuyết Dung đã dịu đi, cầu xin chắc sẽ hữu dụng.
Niệm Kiều nghe nói nam nhân thích mùi hương, cho nên mấy ngày nay y đều thoa phấn thơm. Y túm tay áo Kê Tuyết Dung, cả người cố ý áp vào hắn.
Y thuận thế nắm cổ tay Kê Tuyết Dung, mềm giọng: “Điện hạ, mang ta đi, ta hứa sẽ ngoan.”
Ngón tay Niệm Kiều mềm mại như không xương, trơn mịn, áp sát thì mùi hương trên người y thoảng qua, ngọt ngào, là mùi của phấn thơm rẻ tiền. Nhưng Niệm Kiều thoa lên, mùi phấn rẻ tiền phai nhạt đi, chỉ còn chút lại chút hương ngọt vương vấn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play