Có những chuyện khi còn chưa nói ra khiến người ta thấp thỏm lo âu, nhưng một khi đã thổ lộ thì lại cảm thấy nhẹ nhõm. Giống như trước khi xử trảm, con người luôn hoảng loạn bất an, nhưng khi đặt chân lên pháp trường, lại bỗng thấy bình thản lạ thường.
Kiếm Thập Nhị giờ phút này cũng như vậy. Trước kia, hắn luôn trăn trở không biết làm sao để giải thích thân phận với Hứa Nhân Nhân. Nhưng khi sự thật lỡ miệng nói ra, trong lòng lại thoải mái hơn rất nhiều.
“Hứa cô nương.”
Thấy Nguyệt Xuất Vân và những người khác đã rời đi, Kiếm Thập Nhị liền bước tới, mỉm cười bảo nàng vừa đi vừa nói chuyện.
“Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao ngươi lại hỏi những lời đó với ta hôm trước.” Hứa Nhân Nhân bất ngờ bật cười.
Kiếm Thập Nhị gật đầu: “Hôm đó ta đang nghỉ ngơi, lại nghe thấy ngươi dưới gốc cây nhắc đến tên ta. Sau còn nghe ngươi nói gì mà ‘Kiếm Thập Nhị cũng chẳng có gì ghê gớm’, thậm chí ‘còn dám giết người xa lạ trước mặt bao người’...”
“Ngươi không định giết ta à?” Giọng điệu của Hứa Nhân Nhân rất tự nhiên, nhắc đến chuyện sinh tử như thể chuyện thường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play