Từng có một tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác đứng trước mặt ta. Khi ấy ta không trân trọng, đến lúc mất rồi mới hối hận. Người đời thường nói đó là nỗi đau lớn nhất... nhưng ngẫm lại, chớ quá coi trọng những lời sáo rỗng ấy!
Nguyệt Xuất Vân nhìn thấy Khúc Vân đứng đối diện với một tiểu ăn mày nơi góc tường, bất giác trong đầu lướt qua vô số cảnh tượng cẩu huyết. Trong tâm trí, tiểu nhân nhi bên trong hắn giơ tay quét sạch mọi tạp niệm. Hắn nghiêm túc nhìn về phía tiểu ăn mày kia.
Đứa trẻ ấy tầm mười hai, mười ba tuổi, do đói rét nên trông càng thêm gầy gò. Da sạm vàng, tóc tai rối bời, áo quần rách nát. Nhìn qua cũng biết mới bước chân vào kiếp ăn mày chưa bao lâu.
“Không đúng... thằng nhóc này không phải ăn mày!” Nguyệt Xuất Vân chợt sững người.
Một tên ăn mày thật sự, dù nghèo cũng phải có vật tùy thân – một cây gậy, hay chí ít là cái bát sứt. Nhưng thằng nhóc này, ngoài bộ dạng thê thảm thì chẳng có gì cả. Dương Châu phồn hoa, người tốt chẳng thiếu, thỉnh thoảng còn phát cháo bố thí. Nếu là ăn mày thật, sao có thể đói đến mức này? Rõ ràng, hắn chưa từng coi mình là một tên ăn mày.
“Có cốt khí.” Nguyệt Xuất Vân thầm khen, rồi yên lặng đứng một bên quan sát.
“Mặc dù xanh xao tiều tụy, nhưng tư thế đứng, ánh mắt đều toát lên vẻ ngông nghênh. Ánh mắt trong sáng, không nhiễm bụi trần, có khí chất quân tử. Tâm tính khá tốt. Mà nếu gột sạch lớp bụi bặm kia, thay bộ y phục khác, chỉ e dung mạo còn khiến người bất ngờ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT