Tuyết lớn vừa tan, trời đất trắng xóa, chim sẻ ríu rít ngoài hiên. Nguyệt Xuất Vân tựa bên giường, ánh mắt không rời khuôn mặt tái nhợt của Khuynh Thành. Nàng từng tỉnh lại một lần, nhưng y biết rõ, đó không phải là nàng muốn ngủ thì ngủ, mà là do cả người không còn chút khí lực, đến lời nói còn chưa trọn vẹn đã thiếp đi.
Những lời Khuynh Thành nói khi nửa tỉnh nửa mê, có lẽ ngay chính nàng cũng không nhớ, nhưng Nguyệt Xuất Vân thì vẫn nhớ rõ từng câu một. Dù là lời hoang đường, nhưng chí ít, trong lòng nàng, y là người rất quan trọng, phải không?
Cửa khẽ mở, Nguyệt Xuất Vân theo bản năng nhìn ra, ra hiệu giữ yên lặng, sau đó lại quay đầu nhìn người bên giường. Ánh mắt y như muốn khắc sâu hình bóng trước mặt vào tận đáy lòng, đơn giản là nhìn thôi cũng đã đủ để cảm thấy có cả thế giới.
Hạnh Nhi bưng hộp cơm bước vào, mùi thơm lan tỏa. Đó là đồ ăn Nguyệt Xuất Vân dặn nàng chuẩn bị, y cũng không ngờ nàng lại tới sớm như vậy.
“Công tử, Khuynh Thành chưởng môn tỉnh chưa?” Hạnh Nhi nhẹ giọng hỏi.
“Tỉnh rồi, nhưng quá mệt nên lại ngủ.”
“Công tử nói nàng hôm nay sẽ sớm tỉnh, ta đã chuẩn bị cháo loãng. Giờ là lúc vừa khéo. Công tử cũng một đêm không ngủ, có cần ta trông nàng, người đi nghỉ một lát không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play