Chậu nước vốn nóng hổi, nhưng sau khi máu nhỏ vào liền kết băng. Nguyệt Xuất Vân phất tay, chậu gỗ nhẹ nhàng đáp xuống đất, rồi chậm rãi đánh ra một chưởng.
Khuynh Thành khẽ ngã về phía sau, tựa lên vai hắn. Nguyệt Xuất Vân khẽ mỉm cười, tùy ý để nàng dựa vào.
Kiếm ý trong kinh mạch đã bị ép ra ngoài, thể lực của Khuynh Thành cũng dần khôi phục. Nàng sớm sẽ tỉnh lại, hơn nữa không để lại mầm họa. Biết vậy, Nguyệt Xuất Vân quyết định rời đi. Trước khi đi, hắn trao đổi ánh mắt với Hạnh Nhi, rồi đặt tay trái lên cổ tay Khuynh Thành, khóe miệng càng thêm ôn hòa.
“Mọi chuyện đúng như dự tính, nghỉ ngơi vài hôm là ổn. Hạnh Nhi, giao nàng cho ngươi. Dược đã sắc xong, cứ theo phương thuốc mà cho uống.”
“Công tử định đi?” – Hạnh Nhi ngạc nhiên hỏi. Giữa hai người rõ ràng gắn bó sâu sắc, vậy mà hắn lại muốn rời đi lúc Khuynh Thành còn chưa tỉnh. Nàng không khỏi khó hiểu.
“Ta không thể lưu lại lâu, tránh để người trong giang hồ sinh nghi.” Nguyệt Xuất Vân gật đầu.
“Công tử không lo cho chưởng môn?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT