Trời đã về chiều, trong trại hầu như không còn bao nhiêu người. Với khinh công của Nguyệt Xuất Vân, lại càng không phải là hạng phàm nhân có thể phát giác. Chỉ trong chốc lát, hắn đã im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mặt vị Đại Vu sư.
Một lão nhân tóc hoa râm rối tung, quanh thân là tang thương và những nếp nhăn sâu hằn năm tháng. Đôi mắt vẩn đục chăm chú nhìn món đồ trong tay, hai bàn tay thô ráp đang chầm chậm xoa vuốt từng sợi dây thừng.
Một bậc cao thủ từng trải, cuối cùng lại ẩn thân trong tiểu trại hẻo lánh, ngày ngày ngồi xoa dây thừng – cảnh tượng này khiến người ta khó tin nổi.
Nhưng Nguyệt Xuất Vân không tin hắn chỉ là một lão già lụm cụm như vậy. Bởi thế, hắn hoàn toàn không che giấu sát cơ đang lặng lẽ toát ra quanh thân.
Tuyết Phượng Băng Vương địch hiện đã rơi vào tay hắn – lần này, không còn là một món nhạc khí thanh tao, mà trở thành sát khí giết người trong lặng lẽ, máu chẳng dính lưỡi.
“Phượng Minh các!”
Sắc mặt Đại Vu sư rốt cuộc cũng có chút biến hóa, lập tức buông món đồ trong tay, thản nhiên nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play