Một năm trôi qua trong chớp mắt. Đúng như lời Lạc Thanh Hoàn từng nói, một năm ấy đối với Nguyệt Xuất Vân chỉ là quãng thời gian rong chơi vô định, chẳng mấy khi chuyên tâm tu luyện.
Võ công, tạm thời bị y gác lại. Từ lúc cảm ngộ được đạo cảnh, y đã mơ hồ nhận ra cảnh giới của bản thân dường như không vững. Những người khác khi bước vào đạo cảnh đều nắm bắt rất tự nhiên, chỉ thấy mới lạ, chứ không như y ngược lại cứ như đang bị chính cảnh giới của mình áp chế.
Vì thế lần này y trốn đến Nam Cương vừa dưỡng thương, vừa không ép bản thân tu luyện thêm. Mỗi ngày chỉ đả tọa, ngay cả cây Tuyết Phượng Băng Vương địch cũng hiếm khi đụng đến.
Dù suốt năm ấy không tiến bộ bao nhiêu về võ công, nhưng cảnh giới trong tâm lại dần ổn định, không còn bị tình trạng tinh thần dao động vì tu vi nữa. Với y, đó là chuyện tốt. Dù sao chẳng ai muốn trong cơ thể mình tồn tại một quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể khiến bản thân tan xác.
Suy cho cùng, cũng bởi vì y tiến cảnh quá nhanh mà ra.
Nơi này gọi là Khúc Gia Trại. Trong trại, phần lớn dân làng họ Khúc, chỉ có một người không rõ họ tên thật, mọi người gọi là "Đại vu sư" Nguyệt Xuất Vân cũng thuận miệng gọi theo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play