Bên bờ sông thượng kinh yên tĩnh, ba bóng người lặng lẽ đi ngược dòng nước.
Nơi đây vốn là một cánh rừng hoàn toàn tĩnh lặng, đôi khi từ xa có thể thấy khói bếp tỏa lên, lá bạch dương khẽ đung đưa trong gió tạo nên tiếng xào xạc như đang hòa cùng tiếng nước chảy róc rách bên tai.
Tần Lãng Ca im lặng bước đi, dường như với hắn lúc này việc quan trọng nhất chỉ là những bước chân như thế. Còn Diệp Tiểu Tiểu lại như một đứa trẻ vừa được thả tự do, đôi mắt linh hoạt không ngừng quan sát, muốn ghi lại mọi cảnh vật nơi đây qua ánh mắt. Ánh nhìn thỏa mãn của thiếu nữ đã nói lên tất cả - đây là một Diệp Tiểu Tiểu hoàn toàn khác với khi ở Thanh Yên các. Hình ảnh ấy khiến Nguyệt Xuất Vân phía sau không khỏi ngẩn ngơ. Chẳng hiểu sao, trong lòng chàng chợt ví nàng như chú nai nhỏ tung tăng giữa rừng núi hoang dã - nơi duy nhất có thể khiến thiên tính nàng bộc lộ trọn vẹn. Trước mặt người khác, nàng luôn mang vẻ ôn nhu dịu dàng, dù vẫn quyến rũ nhưng không còn là chính mình.
Những bước chân nhún nhảy cùng nụ cười bên khóe môi khiến Nguyệt Xuất Vân cũng không cầm lòng được. Chàng không biết mình đã thay đổi từ khi nào - phải chăng từ lần đầu gặp gỡ ở Thanh Yên các, hay từ hương thơm khắc cốt trên cây ngọc địch năm xưa? Ký ức không phải lúc nào cũng ngọt ngào, khúc Thần Khúc Thảm Thắc đã khiến cô gái trong sáng trước mắt thẳng thừng tuyên bố muốn bóp cổ chàng, sau đó còn tát cho một cái đầy phẫn nộ.
Mỗi thiếu nữ đều giấu trong tính cách nét cười tinh nghịch riêng. Diệp Tiểu Tiểu vốn chẳng bao giờ bộc lộ điều ấy, cho đến khi gặp Nguyệt Xuất Vân.
"Tiểu Nguyệt lượng, ngươi thấy dòng sông này có đẹp không?" Tiếng cười giòn tan vang lên.
Nguyệt Xuất Vân ngơ ngác ngẩng mặt: "Hả? Nước nào chẳng giống nhau, à biển cả ơi, ngươi toàn là nước..."
"Tiểu Nguyệt lượng, ngươi có ngửi thấy mùi hoa kỳ lạ không?" Thiếu nữ ngắt một đóa hoa dại màu hồng nhạt đưa lên hỏi.
"Hả? Thiên hạ hoa cỏ trừ vài loại mùi kinh dị ra thì đâu chẳng thơm, hình dáng cũng tạm ổn. À hoa ơi, ngươi đẹp quá..."
Thiếu nữ phồng má rõ ràng không hài lòng với câu trả lời qua loa ấy.
Nhưng tính thiếu nữ vốn thất thường, khi phát hiện thứ khác khiến nàng thích thú, nụ cười lại nở rộ. Lớp lá rừng mềm mại như tấm đệm lót, thiếu nữ chắp tay trước ngực bỗng ngửa mặt nhìn trời hồi lâu rồi hỏi đầy mong chờ: "Tiểu Nguyệt lượng, ngươi nói nếu đêm nay ngủ lại đây sẽ thế nào nhỉ? Trăng thanh gió mát, tiếng ve kêu râm ran, nghĩ thôi đã thấy tuyệt!"
Tần Lãng Ca quay lại nhìn Diệp Tiểu Tiểu đầy kinh ngạc, như lần đầu nhận ra mặt khác của nàng. Nhưng ngay lập tức, giọng Nguyệt Xuất Vân vang lên phía sau:
"Hả? Trước tiên ta phải nói cho ngươi biết, đêm phương Bắc lạnh gấp bội phương Nam, huống chi giờ đã vào thu. Nếu ngươi thực sự ngủ lại, đẹp hay không thì chưa biết, nhưng sáng mai nhất định cảm lạnh là cái chắc."
"Vả lại sửa cho ngươi một lỗi, sắp đến rằm tháng Tám rồi, muốn nghe ve kêu thì phải quay lại hai tháng trước, ừ, khoảng tháng Sáu."
Diệp Tiểu Tiểu dừng bước, tay phải khẽ nắm thành quyền...Hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn giận trong lòng.
Tần Lãng Ca hướng về Nguyệt Xuất Vân giơ ngón tay cái, ánh mắt còn lộ chút tự mãn. Ai ngờ Nguyệt Xuất Vân chẳng thèm để ý, vẫn nghiêng mặt nhìn ra dòng sông, trong mũi khẽ phát ra tiếng "hừ".
"Có thể khiến Diệp tiểu thư tức đến thế, huynh đệ Nguyệt quả thật là nhân tài hiếm có. Huống chi nếu bàn về tài phá hủy bầu không khí, thiên hạ này e rằng chẳng mấy ai sánh bằng huynh đệ Nguyệt. Ba cái này quá đỉnh, ta tâm phục khẩu phục." Tần Lãng Ca thầm nghĩ, rồi quay đi làm bộ thờ ơ như chẳng liên quan gì đến mình.
"Tiểu Nguyệt lượng, hôm nay không cho cậu thổi xong khúc từ ca nên cậu không vui phải không..." Diệp Tiểu Tiểu nhẹ nhàng bước tới trước mặt Nguyệt Xuất Vân, nở nụ cười nguy hiểm nhưng rạng rỡ hỏi.
"Hừ, tiểu gia đúng là không vui! Khúc từ ca đó rất có cảm giác nhịp điệu, ta đã nói với cậu rồi, đây là thần khúc trong thần khúc, người thường còn chẳng được nghe!" Nguyệt Xuất Vân cãi lí, dù biết với Diệp Tiểu Tiểu thì lập luận này chẳng có tác dụng.
"Thần khúc ư, đúng là thần khúc thật..." Diệp Tiểu Tiểu đau đầu nhìn Nguyệt Xuất Vân - khuôn mặt hắn như đang viết mấy chữ "ta không phục", bèn nhổ nước bọt nói: "Cậu xem cái gọi là thần khúc của cậu là gì đi, có thể khiến lũ sát thủ nghe đến thổ huyết Thảm Thắc, hay khúc Hồ Ly Khiếu như tiếng gào của vạn con yêu quái. Nguyệt đại công tử, tiểu nữ tử chỉ là kẻ phàm không thưởng thức nổi thần khúc của ngài, xin ngài cho con đường sống để tiểu nữ tử được bình an lên kinh, ngài thương xót chút được không?"
Nguyệt Xuất Vân thấy thiếu nữ sắp khóc lóc thảm thiết, trong lòng chạy qua đàn thú hoang, thầm nghĩ gu thẩm mỹ của người xưa và hiện đại quả thật khác biệt, nên việc cô gái trước mặt không chịu nổi thần khúc của mình cũng dễ hiểu. Dù vẫn tiếc nuối chưa diễn xong khúc từ ca, hắn vẫn quay lại nhìn vẻ mặt bất mãn của Diệp Tiểu Tiểu nói: "Được rồi, lần này ta nhường. Nhưng cậu dám không gọi ta Tiểu Nguyệt lượng nữa không? Nghe như tên tiểu nha hoàn vậy..."
Diệp Tiểu Tiểu bật cười, nén cười hỏi: "Cậu không phục?"
Nguyệt Xuất Vân gật đầu lia lịa, nhưng Diệp Tiểu Tiểu chẳng thèm để ý, xoay người mang theo hương thơm đặc trưng bước đi, vừa đi vừa ném lại bốn chữ:
"Không phục thì kìm nén!"
"Chết tiệt!"
Tần Lãng Ca thấy vậy, lặng lẽ đến bên Nguyệt Xuất Vân vỗ vai nói: "Huynh đệ Nguyệt, chúng ta cùng nhau trải qua nhiều chuyện, cũng coi như là bạn hữu. Vậy nên đừng ra tay độc với chúng tôi nữa, thần khúc của huynh chúng tôi thật sự không thấu được chỗ tinh diệu. Nếu lần sau huynh thực sự muốn chia sẻ tinh hoa ấy, tìm kẻ nào đáng ghét mời hắn đến thưởng thức, chẳng phải hay sao?"
Nguyệt Xuất Vân mặt mày giãn ra, liếc Tần Lãng Ca ánh mắt tán thưởng: "Không tồi, có ý tưởng! Tiểu gia thích cậu! Cậu nhắc ta rồi đấy, lần sau ai muốn giết ta, ta sẽ mời hắn nghe (Giá Y), bảo đảm không để sống sót nghe đến cuối."
Tần Lãng Ca trong lòng đột nhiên lạnh toát. Uy lực thần khúc hắn đã từng nếm trải, mà từ miệng Nguyệt Xuất Vân nghe được còn kinh khủng hơn, chắc chắn không phải chuyện không có lửa mà có khói. Kết quả là vừa hiếu kỳ vừa kinh hãi,Lơ đãng liền hỏi: "Nguyệt huynh đệ, này (Giá Y) là hà khúc, ta làm sao chưa từng nghe qua?"
"Ha ha!" Nguyệt Xuất Vân cao lạnh nở nụ cười, lập tức lại đột nhiên dường như hứng thú bình thường lôi kéo Tần Lãng Ca nói rằng: "Tần huynh đệ, ta đã nói với ngươi ha ha này (Giá Y) khúc như tên chính là nhất thủ cực kỳ vui vẻ từ khúc, đàm luận hôn luận gả cỡ nào làm người đáng giá hài lòng một chuyện, khẳng định sẽ không xảy ra vấn đề."
"Thật chứ?" Tần Lãng Ca bán tín bán nghi hỏi, nhưng là sau khi hắn đột nhiên hối hận rồi, bởi vì ngay khi hắn hỏi dò đồng thời sáo ngọc đã đến rồi Nguyệt Xuất Vân bên mép, một giây sau, (Giá Y) cái kia quỷ dị giai điệu nhất thời từ sáo ngọc bên trong nhẹ nhàng đi ra, làm cho cả núi rừng đều có vẻ hơi âm u cùng khủng bố.
Tần Lãng Ca không nói hai lời, trường kiếm trong tay hung hãn ra khỏi vỏ.
"Yêu nghiệt xem kiếm..."