Tiêu Thừa Phong muốn ra tay nhưng đã quá muộn, trước mắt trong vùng âm vực, âm triều đã hoàn toàn từ Nguyệt Xuất Vân lan tỏa ra xung quanh. Hắn có thể cảm nhận được nội lực ngày càng ngưng tụ, trong không gian trước mặt, bất kể hắn di chuyển đến đâu, đều sẽ gặp phải những lưỡi kiếm vô hình bất ngờ xuất hiện.
Nhưng điều này cũng giúp Tiêu Thừa Phong nhận ra điểm yếu của Phẩm Trúc Khúc: bất cứ ai ở trong âm vực đều phải chịu sự công kích kép từ âm triều và kiếm khí. Tuy nhiên, nếu trốn ở ngoài phạm vi âm triều, trừ khi Nguyệt Xuất Vân tự tay phá vỡ khúc nhạc lúc này, bằng không sẽ không có cách nào tấn công đối thủ.
Lão hòa thượng Tương Viễn lắc đầu, trong chớp mắt âm vực hạ xuống, như Nguyệt Xuất Vân nói, nếu thật sự dùng khúc nhạc này để giết Đông Huống, thì chưa kịp ra tay đã bị người khác phát hiện.hắn đã thấy rõ uy lực của khúc nhạc này thật đáng kinh ngạc. Võ công như vậy đủ sức giết Đông Huống, nhưng 
Tương Viễn thở dài lắc đầu, nhưng ngay sau đó, vị đại sư vốn luôn điềm tĩnh bỗng trợn mắt há hốc mồm! 
Trên mặt hắn cảm thấy hơi lạnh, như có hạt mưa rơi xuống. Ngẩng đầu lên, trời quang mây tạnh, vậy mưa từ đâu tới?
"Khúc nhạc có quỷ, mọi người mau lui lại!"
Lão hòa thượng không hiểu sao bỗng dưng gào thét. Bình thường, Tương Viễn muốn cảnh tỉnh mọi người phải dùng nội lực, nhưng khi vừa định hét lên, hắn phát hiện nội lực trong cơ thể đột nhiên biến mất không kiểm soát!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play