Diệp Vô Tu cảm thấy vô cùng phiền muộn, bởi lẽ từ trước đến nay chưa từng thất bại, lần này hắn liên tiếp phái đi mấy tay sát thủ đều biến mất không một dấu vết. Đây đã là lần thứ hai Diệp Vô Tu thất thủ, lần đầu tiên muốn trừ khử tất cả Hồng Y của Thanh Yên các, nào ngờ kiếm quân Lâm Lãng Chiêu đột nhiên xuất hiện ở Vân Thành, sau đó hắn mới biết tên Hồng Y kia thực ra là A Giác - một trong những cao thủ của Phượng Minh các từ hơn chục năm trước, dù không có Lâm Lãng Chiêu ra tay, những sát thủ kia cũng không thể làm hắn bị thương.
Nhưng A Giác là A Giác, hắn có võ công thâm hậu khó ai bì kịp, lại còn có Lâm Lãng Chiêu bảo vệ, còn Nguyệt Xuất Vân thì sao?
Theo tin tình báo của Diệp Vô Tu, Nguyệt Xuất Vân chỉ là một đầu bếp, một nhạc sư không biết võ công, vậy làm sao có thể thoát khỏi truy sát của mấy tay sát thủ?
"Hay là từ đầu tên Nguyệt này đã che giấu thực lực, hoặc có người thay hắn che giấu, hay là chính đóa Phần Hoa của chúng ta cũng không muốn giết hắn, nên âm thầm giúp đỡ? Hừ, mười ba lần ra tay chưa từng để lại kẻ sống, Phần Hoa lại chọn tha cho ngươi một mạng. Nguyệt Xuất Vân, rốt cuộc ngươi có điểm gì đặc biệt khiến nàng đối xử khác biệt như vậy?"
"Nhưng càng muốn tha cho ngươi, ngươi càng phải chết. Nguyệt Xuất Vân, lần này ta tự tay ra tay, ngươi chắc chắn phải chết!"
Một bộ trường sam đen, ánh mắt lạnh băng, trên tay thêm một cây quạt giấy, từ sau khi diệt trừ Phạm lão đầu ở cửa thành Vân Trung, Diệp Vô Tu đã chọn nghỉ ngơi, nhưng giờ lại xuất hiện trên con đường vắng vẻ này.
"Thiếu chủ, dấu vết xe ngựa từ đây đã đổi hướng, chúng ta nên truy theo hướng nào?"
Diệp Vô Tu nhíu mày, vẻ mặt vốn đã âm trầm giờ càng thêm u ám. Theo lời báo của thuộc hạ, hắn xuống ngựa đi đến nơi dấu bánh xe đổi hướng, ánh mắt đóng chặt vào những vết tích hơi hỗn loạn, rồi bật cười gằn.
"Hừ, khá thú vị, xem ra ngươi quả thật có chỗ khác biệt, lại còn dùng cách này để đánh lạc hướng chúng ta. Chỉ là ngươi quên mất trong nhóm các ngươi có kẻ thích hợp tử quá chú ý tiểu tiết. Dù có thể ngươi cố tình bày nghi trận, nhưng ta càng tin ngươi đang lừa ta. Dấu xe ngựa đậm nhạt không đổi, chứng tỏ trên xe vẫn chỉ có mình Phần Hoa, còn bốn dấu chân kia hẳn là của lũ sơn tặc. Biết thời thế nên bày nghi trận? Hừ, kiếm pháp Tần Lãng Ca sao lại bị mấy kẻ không đủ tư cách chế phục?"
Vừa dứt lời, Diệp Vô Tu nghe thấy một thuộc hạ áo đen hỏi: "Thiếu chủ, có nên chia người đi truy bọn họ không?"
"Không cần, bọn họ vẫn ở trên con đường này, đừng phí thời gian đi hướng khác. Hừ, giờ ta càng tin Phần Hoa không muốn giết tên Nguyệt này, bằng không khi Tần Lãng Ca bị vướng víu, hắn đã giết người rồi." Diệp Vô Tu lạnh lẽo cười, quanh người bỗng bốc lên một luồng sát khí.
Thuộc hạ áo đen nghe vậy nghi hoặc: "Thiếu chủ, tên Ngổi đó chỉ là một con cá nhỏ, không đáng để chúng ta bỏ nhiều công sức đối phó, sao thiếu chủ phải tự tay ra trận? Dù theo kế hoạch ban đầu, Phần Hoa đã thất bại vì người khác can thiệp, nhưng thiên hạ tài tử nhiều vô kể, hắn chưa chắc đã hơn được những người khác."
"Không, Phần Hoa nói hắn đủ sức đoạt lấy ngôi đầu thì không thể sai lầm,Người như vậy đúng là một biến số trong kế hoạch của chúng ta, kế hoạch của chúng ta đã có A Giác và Lâm Lãng Chiêu hai biến số rồi, lần này Kinh Thành tuyệt đối không thể có thêm bất kỳ biến số nào nữa!" Diệp Vô Tu vung tay nhẹ nhàng đập xuống đất, từ khoảng cách xa như vậy trên mặt đất vẫn hiện lên một dấu bàn tay rõ ràng, trong khi Diệp Vô Tu lúc này mới như bất giác cười lạnh nói: "Huống chi, đồ vật của ta sao lại để người khác chia sẻ, ngươi nói xem?"
Người mặc áo đen kia không nói nhiều, bởi vì hắn rõ ràng là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, càng không cần phải nói khi đối mặt với Diệp Vô Tu - một người sinh ra đã đứng trên đỉnh cao.
"Đi, theo ta đuổi theo, ta muốn xem hắn có cách gì để thoát khỏi chúng ta. Hy vọng ngươi có thể cùng ta chơi đùa thêm chút nữa,
Bằng không nếu bị bắt kịp... Ta sẽ để Phần Hoa từng nhát từng nhát kết liễu ngươi."
Diệp Vô Tu cười gằn, lập tức quay người lên ngựa dẫn theo đám người áo đen đuổi theo dấu vết xe ngựa.
Không bao lâu, đường bằng phẳng biến thành đường núi, điều này khiến sắc mặt Diệp Vô Tu hơi biến đổi. Nhưng dấu vết xe ngựa vẫn như cũ, vì thế dù trong lòng thoáng nghi ngờ, hắn vẫn tiếp tục truy đuổi, cho đến khi thấy vết máu đọng lại ở ngã ba đường.
"Dấu xe ngựa dừng ở đây, thiếu chủ, có nên tiếp tục đuổi không?"
Diệp Vô Tu nghe vậy cúi đầu trầm tư, bỗng nhiên lên tiếng: "Đi tìm xung quanh đây, xem có thi thể không."
"Vâng, thiếu chủ!"
Người áo đen lập tức với tốc độ cực nhanh tỏa ra tìm kiếm trong khu rừng gần đó, chẳng mấy chốc mang về một thi thể lạnh như băng đã chết từ lâu. Diệp Vô Tu bước đến gần thi thể, chỉ thấy người này bị một nhát kiếm chí mạng đâm vào yết hầu, nhát kiếm dùng lực cực mạnh suýt nữa chém đứt đầu.
"Xem ra tên Nguyệt này quả thật đã luyện qua vài ngày kiếm pháp mèo cào, hơn nữa vết kiếm này chứng tỏ người dùng kiếm có căn bản cực kỳ thuần thục, hoàn toàn không phải kẻ mới tập luyện. Phần Hoa, xem ra ngươi đã giấu ta rất nhiều."
Diệp Vô Tu dứt lời liền ném thi thể sang một bên, tự mình kiểm tra dấu chân và vết bánh xe trên đất, cho đến khi phát hiện dấu chân biến mất trong khi vết bánh xe đột nhiên in sâu hơn hẳn, lúc này mới quay đầu nhìn về phía con đường núi khác tự nói: "Xem ra ta đoán không sai, đúng là lũ sơn tặc, con đường này chắc dẫn đến sào huyệt của chúng, cũng là đường cùng."
"Thiếu chủ, vậy chúng ta tiếp tục đuổi theo dấu xe ngựa ư?"
"Ngu xuẩn, ngươi nghĩ chúng ta nghĩ được thì chúng không nghĩ tới? Nhìn kỹ dấu bánh xe, rõ ràng đã in sâu hơn nhiều, điều này nói lên gì? Nói rõ số người trên xe đột nhiên tăng lên, hơn nữa lão thập thất chết rồi nên trọng lượng xe vốn phải nhẹ đi, nhưng dấu vết lại trái lẽ thường in sâu hơn, trong khi bốn dấu chân kia đồng loạt biến mất... Xem ra chúng đã đổi người, đưa bốn tên sơn tặc lên xe còn bọn chúng thì men theo hướng sào huyệt."
Vừa phân tích vừa suy nghĩ, Diệp Vô Tu bỗng thốt lên: "Lấy võ công của Tần Lãng Ca đối phó lũ sơn tặc dễ như ăn bánh, nếu chúng chọn đối đầu thì chẳng có nguy hiểm gì. Khoan đã, cái gì thế!"
Người áo đen nghe tiếng thốt kinh ngạc của Diệp Vô Tu, lập tức nhìn về hướng ánh mắt hắn đang dán chặt - nơi cách đó không xa trong rừng, một cành trúc tiêu nằm chắng hờ ven đường hướng về phía sào huyệt, như thể vội vã rơi lại khi chạy trốn. Nhưng Diệp Vô Tu không nghĩ đơn giản vậy, hắn tự nhiên suy luận rằng có người cố ý đặt cành trúc này ở đây,Muốn chính là vì rồi để bọn họ nhìn thấy.
"Cuống quít trong lúc đó di lạc, để ta nhận cho các ngươi là ở trên xe ngựa. Bất quá này trúc tiêu xuất hiện có phải hay không có chút quá hết sức rồi, cố ý để ở chỗ này để ta đi một con đường khác hạ sơn, đây chính là ý nghĩ của ngươi?"
Diệp Vô Tu sát khí trên người càng rõ ràng rồi mấy phần, lập tức lên ngựa hướng về phía sau người mặc áo đen đạo, chỉ vào cái kia đường lên núi nói: "Đuổi theo cho ta!"
Người mặc áo đen môn ùa lên, Diệp Vô Tu vẫn như cũ đứng ở tại chỗ trầm tư. Bán hôm sau, Diệp Vô Tu rốt cục lộ ra một vệt ánh mắt kinh ngạc, mà lúc này đám người áo đen kia mới một lần nữa trở về.
"Thiếu chủ, người theo mất rồi!"