Mưa phùn bay bay chẳng báo trước, chưa kịp để Nguyệt Xuất Vân và Đao Vô Ngân tới thư viện, hạt mưa lất phất đã khiến nhiều tiểu thương ven đường vội thu quán về nhà sửa sang.
Dẫu trận mưa này ảnh hưởng không nhỏ đến việc buôn bán nơi đây, nhưng với Nguyệt Xuất Vân và Đao Vô Ngân thì chẳng đáng kể. Hai người thản nhiên dạo bước tìm kiếm khắp khu phố sách. Chẳng mấy chốc, một khúc sáo thăm thẳm vẳng đến từ tòa cao lầu gần đó.
Tĩnh Mặc Hiên.
Ngước nhìn lên tấm biển cổ kính, dù không hoa mỹ cầu kỳ, nhưng chính vẻ trầm mặc phủ lớp rêu phong đã nói lên địa vị của nó. Đây là thi xã lớn nhất Thanh Giang Thành, kiểu dáng tấm biển cho thấy nơi này đã tồn tại hơn trăm năm.
"Nguyệt huynh, khúc này thế nào?" Đao Vô Ngân hứng khởi hỏi, "Vừa theo lời huynh cảm nhận khí tức nơi đây, quả nhiên tiếng sáo này dường như cũng thấm đẫm tinh thần chốn này. Giai điệu tuy du dương, nhưng cảm giác khác lạ khiến người ta thấy mới mẻ."
Nguyệt Xuất Vân gật đầu, tiếng sáo bên tai quả thực như lời Đao Vô Ngân miêu tả. Nhưng chợt thuật rung hơi ở những đoạn chuyển âm nhỏ để diễn tả. Cách làm ấy tuy không sai... Thôi, Vô Ngân hắn nhíu mày, thốt lên: "Khúc thì hay khúc, nhưng người thổi kỹ xảo quá vụng về. Vốn đây là khúc trữ tình ôn nhu, có lẽ người thổi muốn giữ nguyên vẻ bình dị nên đã dùng kỹ huynh, ta vào trước đã."
Đao Vô Ngân gật đầu, dù không hiểu hết những thuật ngữ Nguyệt Xuất Vân vừa dùng, nhưng rõ ràng chàng thiếu niên trước mắt không đánh giá cao trình diễn viên lúc này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play