Đột nhiên lĩnh ngộ ý cảnh trong khúc phổ khiến nội lực bạo động, Nguyệt Xuất Vân tưởng chỉ mình cảm nhận được biến hóa này, nào ngờ xuống lầu đã thấy Tần Lãng Ca nhìn mình như nhìn quái vật, các cô nàng khác cũng dùng ánh mắt oán trách khiến chàng khó xử. Thấy từng cô gái mắt đỏ hoe, chàng thầm cảnh giác: sau này nếu lĩnh ngộ khúc phong phải chọn nơi vắng người, nhưng trong lòng vẫn không kìm được chút kiêu hãnh vụt lên.
Thế nhưng niềm kiêu hãnh ấy nhanh chóng tan biến dưới làn mưa phê bình của các cô gái ríu rít. Những nàng Thanh Yên các dùng tài nghệ ca hát khiến Nguyệt Xuất Vân hiểu rõ thế nào là "thiên phu sở chỉ". Suốt một canh giờ, chàng chịu đựng ánh mắt oán hờn, trong khi Tần Lãng Ca đứng ngoài cuộc, khoanh tay nhìn cảnh hài, thi thoảng bỏ lạc vào miệng.
"Vậy tôi phải làm gì để các chị vui lòng tha cho?"
"Hừ, biết điều đấy!"
"Nhưng dù sao tôi cũng là Nguyệt tiên sinh, như thế có phải hơi mất thể diện..."
"Ai thèm quan tâm!"
"Được rồi, xin chỉ giáo phải làm sao?"
"Tự nghĩ đi!"
"Hay tối nay ta mở tiệc nướng, rồi đi ngắm đèn hoa bờ sông, coi như điểm lành cho cuộc thi nhạc sư sắp tới?"
Vừa thốt ra, Nguyệt Xuất Vân đã hối hận. Mười mấy đôi mắt trước mặt đồng loạt lóe lên ánh xanh rờn rợn, như sói đói thấy mồi. Ngay cả Hồng Y đang bổ dưa và Tần Lãng Ca nhai lạc cũng ngẩng lên, mặt lộ rõ vẻ tán thành.
"À... tôi nói đùa thôi, đừng nghiêm túc quá..." Chàng luống cuống, nhớ lại kiếp trước từng chứng kiến các thiếu nữ thanh tú hóa thú săn mồi trước đồ ăn. Nếu phải một mình chuẩn bị tiệc cho đám đông này, e rằng cánh tay phải sẽ co quắp vì mỏi.
"Ồ? Thật sao?" Mười mấy giọng nói hòa làm một, trong chớp mắt giải phóng ác ma trong lòng mỗi người, khí thế ngùn ngụt dâng cao.
Nguyệt Xuất Vân bối rối: "Các chị, nhiều người thế này tôi không chuẩn bị xuể nguyên liệu. Hơn nữa nếu hôm nay sơ chế để mai làm tiệc nướng cũng không kịp, đồ để qua ngày sẽ mất tươi."
"Nguyệt công tử nói sai rồi, lẽ nào bắt chị em chúng tôi để mình cậu lo liệu sao?" Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau - Diệp Tiểu Tiểu bước xuống với nụ cười đắc thắng. Nàng nhìn vẻ sợ hãi của chàng, khẽ nói: "Nếu chị em đều muốn thử tài Nguyệt công tử, nguyên liệu đương nhiên do chúng tôi chuẩn bị, cậu chỉ việc nướng thôi. Trước đây không lâu cậu từng nhắc đến món mãnh liệt, tiểu nữ tuy không biết Côn Bằng thế nào, nhưng rất tò mò về món bí truyền cay xé này. Các chị thấy sao?"
"Đúng đấy! Nghe kể về món mãnh liệt mà nước miếng chảy dài."
"Đã lâu muốn thử tay nghề của Nguyệt công tử rồi."Phải biết nửa tháng trước từ khi ăn qua một lần sau đó, tỷ tỷ liền không thể quên được mùi vị của Nguyệt công tử nữa!"
Nguyệt Xuất Vân chỉ cảm thấy trong lòng một vạn con thần thú chạy qua, luống cuống giải thích: "Đó là mùi vị thịt nướng, không phải mùi vị của em, tỷ tỷ nói vậy là không đúng rồi!"
"Là như vậy sao? Haha... Nói chung đây đều là chuyện nhỏ, tối nay được ăn thịt Nguyệt công tử mới là quan trọng nhất, hì hì!"
"Phụt! Tỷ tỷ nói chuyện có dám cho đầy đủ không, giáo viên tiểu học không dạy chị đặt câu phải hoàn chỉnh sao, thiếu một chữ ý nghĩa hoàn toàn khác nhau đấy!"
Nhưng đám cô gái chẳng ai để ý đến trạng thái lúng túng của Nguyệt Xuất Vân lúc này, lập tức mỗi người đi chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng, thậm chí đi ngang qua chàng còn làm ngơ như không thấy.
"Aiz... Mấy người kia, làm ơn cho tôi chút quan tâm đi, các người như vậy dễ khiến tôi mất hết niềm tin lắm đó."
Đứng phía sau Nguyệt Xuất Vân, Diệp Tiểu Tiểu nhìn vẻ mặt bất lực của chàng, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đến bên cười nói: "Nguyệt công tử cứ chấp nhận đi, ai bảo chọc các tỷ tỷ không vui, nhưng có mọi người giúp chắc sẽ không quá mệt đâu, phải không?"
"Được chứ?"
Đôi mắt hơi nheo lại như vầng trăng khuyết lấp lánh, Nguyệt Xuất Vân quay đầu liền không khỏi tan biến vẻ miễn cưỡng trước ánh mắt cười của nàng, thay vào đó là nụ cười ấm áp.
"À, không phải chỉ là đồ ăn cho mười mấy người sao, giao cho tiểu gia là ổn rồi! Nhưng nếu Tiểu Tiểu có thể mở lòng thì càng tốt, sau đó mọi người cùng ra bờ sông ngắm hoa đăng, nhờ trời phù hộ cho chúng ta lần này đến Kinh Thành bắt được nhạc sư đoạt giải, rồi áo gấm về làng..."
Nguyệt Xuất Vân thao thao bất tuyệt, trong khi cô gái vẫn im lặng mỉm cười bên cạnh như một thính giả. Chàng chẳng nghĩ ngợi gì, nhưng ánh mắt đầy ẩn ý của Tần Lãng Ca khi nhìn Hồng Y lại khiến người ta cảm thấy có gì đó không ổn, dù sau một hồi suy nghĩ vẫn không nắm được manh mối nên đành lắc đầu, kéo Nguyệt Xuất Vân về nhà chở hết mấy thùng rượu dự trữ đến.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cả buổi chiều đám cô gái vừa chuẩn bị nguyên liệu vừa cười đùa rôm rả. Nguyệt Xuất Vân dù hơi mệt nhưng thấy mọi người vui vẻ, lòng cũng không khỏi hân hoan.
Đêm đó, Thanh Yên các rực rỡ ánh đèn. Tần Lãng Ca và Phương Phương dường như cố tình làm khó Nguyệt Xuất Vân khi dựng hai vỉ nướng giữa đại sảnh, muốn thử xem bí quyết "một cay một mặn" là gì. Khổ thay Nguyệt Xuất Vân phải xử lý nguyên liệu cho gần hai mươi người, suýt nữa thì kiệt sức. Trong khi đó, mọi người thoải mái thưởng thức rượu ngon, nhờ người khác dọn dẹp, không khí náo nhiệt đến mức chính chàng cũng bất ngờ. Diệp Tiểu Tiểu cất tiếng hát một bài rồi mọi người đùa giỡn đòi Nguyệt Xuất Vân biểu diễn khúc "Thiên Bản Anh" bằng đàn cổ, khiến không khí càng thêm sôi động.
"Đây chính là giang hồ sao? Hóa ra không kinh khủng như ta tưởng. Nơi này có tình người, có tiếng cười nói. Sống những ngày bình dị như thế này, dường như cũng rất hạnh phúc.Nguyệt Xuất Vân lặng lẽ quan sát kỹ lưỡng khung cảnh náo nhiệt của mọi người trong vu huyên, khóe miệng không nhịn được nở một nụ cười nhẹ.
Sau bữa tối no nê, theo kế hoạch ban ngày, các cô gái cùng nhau mang những chiếc đèn hoa ra bờ sông. Mỗi người đều viết điều ước của mình lên chiếc đèn rồi thả chúng trôi nhẹ trên mặt nước, theo dòng sông bay đi.
"Dù ta vẫn khao khát giang hồ, nhưng nếu có thể, ta nguyện làm một kẻ vô danh suốt đời, sống vui vẻ nơi Vân Trung thành này." Nguyệt Xuất Vân nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang thả đèn hoa không xa, như lẩm bẩm trong vô thức, rồi chợt cầm bút viết năm chữ lên chiếc đèn của mình.
Màn đêm sâu thẳm bao phủ, ánh trăng trong vắt từ lâu đã không còn soi bóng người của Thanh Yên các. Nhưng trong đêm tối, vài bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện từ mặt sông, thu nhặt từng chiếc đèn hoa. Người mặc áo đen cầm đầu kiểm tra từng chiếc đèn, cuối cùng dừng ánh mắt ở chiếc đèn của Nguyệt Xuất Vân.
"Vân trung nguyệt không ra? Hừ, loại như ngươi cũng đáng?"