Trận tuyết này kéo dài bất tận, như thể trời quên mất việc ngừng rơi. Mãi ba ngày sau, Thu Dương Cốc mới thấy những bông tuyết cuối cùng lả tả rơi. May thay, mặt trời lâu ngày vắng bóng cuối cùng cũng ló dạng, báo hiệu trận bão tuyết ba ngày sắp kết thúc.
Nguyệt Xuất Vân ngồi dưới gốc cây khô trong sân, ngửa mặt nhìn vài bông tuyết lấp lánh ánh vàng rơi chậm rãi giữa trời. Nàng quay nhìn quanh sân - không một chút tuyết đọng.
Kiếp trước, dọn tuyết đâu dễ thế. Nhưng thế giới này luôn có những điều vượt ngoài dự tính, như việc dùng võ công để quét tuyết. Nàng chỉ đưa tay phát một chưởng, dùng chưởng phong thổi bay hết tuyết trong sân.
May mà Khuynh Thành đã thuần thục nội lực, bằng không một chưởng ấy đã để lại hố to trên mặt đất. Kể từ hôm uống rượu giải sầu, sư phụ trông bớt u sầu hẳn, tính tình trầm ổn lại. Chuyện say rượu dường như chưa bị phát hiện, nên không phải vào từ đường tổ sư lần nữa.
"Tiểu sư điệt!"
Giọng nói vui tươi vang lên phía sau, theo sau là tiếng bước chân nhảy nhót. Nguyệt Xuất Vân khóe mắt giật giật, tay siết chặt cây trúc địch, vừa quay lại đã thấy đôi mắt sáng rực như sao khiến nàng thầm kêu: "Ba năm huyết kiếm, chết không oan!"
"Tiểu sư điệt, hóa ra ngươi thật sự ở đây,Hôm nay Lưu Huỳnh sư tỷ giảng cầm sao ngươi không đến, ta hỏi Đại sư tỷ ngươi ở đâu, Đại sư tỷ liền bảo ngươi nên một mình ở lại đây."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play