Năm 1587 theo lịch Tân Tinh, ngày 31 tháng 3, buổi chiều 3 giờ. Sau ba năm, vị Tổng nguyên soái từng là huyền thoại bất bại của Đế Quốc "Tông Hách" cuối cùng cũng bình phục, trở lại Đế Tinh!
Khi chiến hạm đại diện cho thân phận của Tông Hách xuất hiện trên bầu trời Đế Tinh, toàn bộ người dân đều phấn khích hò reo cuồng nhiệt: lưng của Đế Quốc đã trở về!
Tin tức này vừa lan truyền trên Tinh Võng, không ít thế lực lập tức tìm cách dò hỏi. Hoàng gia vì muốn trấn an dân chúng nên đã cho các phóng viên của báo Hoàng gia xuất kích. Tiếc là chiến hạm chỉ huy của nguyên soái không hề dừng lại ở trạm quỹ đạo quanh Đế Tinh, mà bay thẳng về phủ nguyên soái, một tiểu hành tinh nhân tạo chỉ cách hoàng cung nửa giờ di chuyển.
Phóng viên bị quân hộ vệ chặn ở ngoài, chỉ có thể đứng xa chụp được cảnh Tông Hách, khoác quân phục chỉnh tề, dáng vẻ trầm ổn bước xuống chiến hạm dưới sự hộ tống của đội bảo vệ. Trong tay anh còn giữ chặt một chàng trai bị anh che khuất nửa người, không nhìn rõ mặt. Nhưng từ dáng vẻ thì có thể thấy đó là một mỹ nhân châu Á, quan trọng hơn là nguyên soái rất để tâm đến người này.
Khi tin tức này được tung ra, người ta bắt đầu đoán già đoán non: chàng trai châu Á kia rốt cuộc là ai? Quan hệ với nguyên soái thế nào?
Lúc mọi người còn đang bàn tán, Đường Hoàn đã dìu Tông Hách mồ hôi ướt lưng về phòng ngủ của họ. Cậu nhíu mày nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, trong lòng mệt mỏi vô cùng. Người này quá cứng đầu! Mới tỉnh lại được ba ngày, khi còn ở viện điều dưỡng thì đi vài bước đã phải ngồi xe lăn, vậy mà giờ lại cố chấp tự mình từ chiến hạm về tận nhà. Bộ muốn liều mạng sao?
"Lại đây, nằm xuống. Cởi áo khoác ra." Đường Hoàn biết ý anh, cũng không nói gì thêm, chỉ cố làm tròn trách nhiệm của một người bạn đời. Cậu kéo tay áo giúp anh cởi quân phục, treo lên giá áo, rồi cúi xuống cởi giày cho anh. Tông Hách mở mắt, nhìn cậu thật sâu một cái rồi lại nhắm mắt. Đường Hoàn lấy chăn trong tủ đắp lên người anh, vừa định rời đi thì bị anh nắm cổ tay giữ lại. Cậu cúi đầu: "Để tôi gọi quân y đến khám cho anh."
Tông Hách vẫn không buông tay: "Không cần. Ngồi đây, nhìn tôi ngủ. Đừng đi."
Đường Hoàn bất đắc dĩ ngồi xuống, vừa buồn cười vừa không biết làm sao. Sao mới bệnh dậy mà lại giống như trẻ con thế này? Còn biết làm nũng nữa chứ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT