Khi phát hiện ánh mắt Tông Hách nhìn mình lạnh như băng, đáng sợ đến rợn người, tim Tông phu nhân co rút lại, da đầu tê rần. Nhiều năm không gặp con trai, bà không ngờ Tông Hách giờ đây đã cao hơn bà gần hai cái đầu, toàn thân toát ra khí thế áp người, đã không còn là đứa nhỏ gầy yếu từng bị bà nắm trọn trong lòng bàn tay ngày nào.
Thị nữ đi theo khẽ nhắc: "Phu nhân đừng quên, lúc nãy hoàng hậu từng dặn..."
Cô ta nói lửng nhưng Tông phu nhân hiểu ngay , đừng quên mục đích đến đây là gì.
Tông phu nhân hít sâu một hơi, ép mình giữ bình tĩnh: "Tôi không tới đây để cãi nhau với anh. Sau lần bệnh đó, tôi nghĩ rất nhiều. Tôi chỉ muốn được nhìn anh một chút." Bà nhìn Tông Hách với vẻ trách móc, giọng có phần run rẩy: "Anh tỉnh lại cũng không tới gặp tôi. Tôi là mẹ anh, là người sinh ra anh!"
Tông Hách chỉ cười nhạt, trong mắt ánh lên một tia mỉa mai: "Ừ." Một tiếng nhẹ bẫng, không chút cảm xúc.
Đường Hoàn lắc đầu. Cái "ừ" này của Tông Hách đúng là lạnh đến tận xương. Cậu đành bước lên pha trà cho Tông phu nhân. Nếu bà ấy thật lòng hối hận, muốn làm lành, sau này không làm phiền đến cuộc sống của họ, thì cậu nghĩ vẫn còn có thể chấp nhận được. Dù sao bà cũng là mẹ ruột của Tông Hách. Trong đạo làm người, chữ hiếu luôn đứng đầu, người khó xử nhất vẫn là Tông Hách. Cùng lắm thì sau này gửi quà cáp đều đặn, không gặp mặt, nước sông không phạm nước giếng.
Đường Hoàn đặt tách trà lên bàn, Tông phu nhân liếc cậu một cái đầy khinh miệt, giấu không nổi sự kiêu ngạo trong giọng nói: "Cậu xuất thân từ đâu?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play