Sau khi Minh Dã rời đi, Dung Kiến lại nghĩ đến lời nói của Chu Tiểu Xuân, cùng sự lo lắng của dì Hàn, khó giải thích được tình cảnh bây giờ của bản thân, cậu cảm thấy rất phiền lòng. 
Dung Kiến lên sân thượng, tầm nhìn của nơi này rất tốt, cơ hồ có thể nhìn thấy hơn nửa Dung trạch. 
Đang chạng vạng, chân trời không có ánh sáng, xung quanh ám trầm, đèn cũng chưa được bật. Hầu hết hoa trong vườn đều khô héo, chỉ để lại những cây thường xanh cao lớn, thân cây dài tạo ra từng cái bóng mờ ảo, u ám và quạnh quẽ. 
Dung Kiến mơ hồ có thể nhìn thấy được một vài thân ảnh, trong số có đó một người là Minh Dã, hắn đang bước ra bên ngoài, còn một người là Hàn Vân, bà hình như đã làm xong việc của mình và đang vội từ bên ngoài trở về, còn những người khác cậu hoàn toàn không nhìn rõ. 
Trong thế giới này, bất kể là những nhân vật từng xuất hiện hay chưa từng xuất hiện trong《 Ác Chủng 》thì bọn họ vẫn có con đường của chính mình,  mỗi một cuộc đời riêng của bản thân. 
Nhưng Dung Kiến lại không giống họ, cậu không có con đường nào có thể đi. 
Thời điểm xuyên đến 《 Ác Chủng 》cũng đã là cuối hè, mà bây giờ đã là mùa thu. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play