Trong phòng có hơi mờ, rèm cửa sổ được Hàn Vân đóng chặt, chỉ để lại một chiếc đèn bàn, cơ hồ không có ánh sáng chiếu vào.
Dung Kiến ngơ ngác, cậu ngước đầu, không thấy rõ nét mặt rõ Minh Dã, cậu nâng tay sờ cằm, không hề nghĩ tới vết tích sẽ lưu lại đến hôm nay.
Cậu thuận miệng viện một cái cớ: “Có thể là bị sâu cắn rồi.”
Minh Dã cúi nửa người xuống, dừng trước mặt của Dung Kiến, hai người đối mắt…
Trước mắt cậu là khuôn mặt phóng đại của Minh Dã, đẹp trai cực kì. Có lẽ là hai người cách nhau quá gần, cũng có thể là ảo giác của Dung Kiến, cậu có cảm giác tóc trên thái dương của Minh Dã đang rơi xuống trên mặt cậu.
Đây không phải là khoảng cách an toàn.
Dung Kiến lui về phía sau một chút, dời tầm nhìn đi, khuôn mặt như bị thiêu đốt, may là có trang dung che lấp, cũng không thể nhìn ra được. Mà Minh Dã lại giống như không biết, hắn hờ hững quan sát vài lần, tựa hồ có hơi nghi hoặc mà hỏi: “Tiết trời đang vào thu mà, bây giờ còn có côn trùng sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT