Dịch: Băng Di
Có người nói, có trả giá sẽ có nhận được.
3.
"Thật là tìm đường chết!"
"Tôi chưa từng thấy ai lớn lối như vậy."
Đám người đang tụ tập trước màn nước khoanh tay thảo luận, từ xa lại có vài người nữa lục tục đi tới, đều là những người có thành viên bị mất trong thế giới trò chơi trước đó, cần bổ sung máu mới.
Khi thấy người đàn ông cao lớn, họ liếc mắt nhìn nhau, nhưng lực chú ý nhanh chóng bị hành động của người trên màn hình hấp dẫn.
"Cậu ta định tìm người chủ trì để cầu cứu sao?"
Quả thực là người không biết sợ, từ một góc độ nào đó mà nói, sự tồn tại của 'người chủ trì' thậm chí còn đáng sợ hơn cả quái vật.
Trong màn hình, Nguyệt Quý thân sĩ đã nghiêng người để Tô Nhĩ bước vào, cửa từ từ khép lại, một cô gái xinh đẹp không đành lòng nói: "Có lẽ cậu ta sẽ chết rất thảm."
.
Hương hoa nhàn nhạt tỏa ra từ người đàn ông, hoa trên tai Nguyệt Quý thân sĩ vào ban đêm có màu sắc rực rỡ hơn cả ban ngày.
Tô Nhĩ hỏi: "Những gì xảy ra ở đây cũng sẽ bị người khác nhìn thấy sao?"
Nguyệt Quý thân sĩ lắc đầu, nhìn chăm chú vào cổ họng yếu ớt của cậu, mỉm cười nói: "Tất nhiên là không."
Tô Nhĩ đi tới trước mặt gã: "Anh định giết tôi sao?"
Hành động dê tự nguyện bước vào miệng cọp còn chủ động tiến thêm một bước về phía trước này thật mê hoặc, Nguyệt Quý thân sĩ ngây người một lúc rồi đột nhiên cảm thấy eo mình tê rần. Cúi đầu nhìn xuống, thấy một vật đen sì chĩa vào bụng, gã nhíu mày: "Đồ gì đây?"
Súng điện không có tác dụng với gã.
Tô Nhĩ đến đây với tâm lý đánh cược, rất rõ ràng, cậu đã thua, cậu không đổi sắc mặt thu tay lại: "Cảm thấy thoải mái không?"
Nguyệt Quý thân sĩ dễ dàng đoạt lấy vật đó từ tay cậu, sau khi nghiên cứu một lúc, gã mạnh mẽ ném lại vào tay Tô Nhĩ, mới vừa rồi vật này dường như đã hút lấy sinh mệnh lực của gã.
Tô Nhĩ vốn đã chuẩn bị hai phương án, sử dụng lò xo để tạo ra một cơ quan nhỏ, nếu Nguyệt Quý thân sĩ chạm vào vị trí đó, gã sẽ bị cắt đứt tay, cậu có thể nhân cơ hội tấn công vào bông hoa hồng trên tai gã.
Một bông hoa rêu rao như vậy thường tương đương với trái tim của boss.
Tất nhiên, tỷ lệ thành công chưa đến mười phần trăm. Nhưng nếu ở lại trong phòng, tỷ lệ đó chắc chắn còn thấp hơn năm phần trăm. Dù sao rắn có tốc độ rất nhanh, cho dù thương tổn được nó, với khoảng cách gần như vậy, tám phần mười cậu sẽ bị cắn.
Hiện tại xem ra, súng điện cũng không hoàn toàn vô dụng.
Bảy ngày bảy đêm?
Chúc Vân ở trong điện thoại đã nhắc đến cuốn sách này... Nếu nó bị cấm vì lý do nội dung quá táo bạo, có lẽ cách sinh tồn chính là phóng túng?
Tô Nhĩ mím môi, tạm thời không tìm được cách giải thích nào hợp lý hơn, liền tiếp tục phát triển theo logic này: "Tôi muốn làm anh thoải mái." Cậu dừng lại một chút rồi nói: "Vừa rồi trong nháy mắt đó, anh có cảm thấy đau đớn kèm theo cảm giác tê tái lan tỏa khắp thần kinh, đau đớn nhưng lại thoải mái, và từ thoải mái chuyển thành sảng khoái không?"
Chưa nói hết câu, một cánh hoa lẻ loi rơi xuống đất.
"......"
Sắc mặt Nguyệt Quý thân sĩ đại biến, sờ vào phía bên tai, quả nhiên, vừa rồi không phải là ảo giác, đồ chơi này thực sự có thể hút sinh mệnh lực.
Cảm thấy sát khí lạnh như băng ập đến, Tô Nhĩ quả quyết nói: "Quá bổ không tiêu nổi, điện giật quen sẽ ổn."
Nguyệt Quý thân sĩ rất quý trọng đóa hoa kia, nghi ngờ hỏi: "Thật không?"
Đương nhiên là giả. Tô Nhĩ nhắm mắt lại, người lớn lối như vậy đã bị đóng đinh trên trụ sỉ nhục ở điện Pháp Vương rồi. Nhưng lúc này vì mạng sống, cậu buộc phải trái lương tâm nói dối: "Đây là một đạo cụ thần kỳ, có thể bồi bổ sức khỏe."
Liệu pháp điện giật chăng?
Cuối cùng cậu bổ sung một câu: "Tôi không dám lừa anh đâu."
Nguyệt Quý thân sĩ nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu, bất quá chỉ là một con tôm nhỏ nhảy nhót mà thôi, một tay là có thể đè chết: "Nếu có một chữ nào là giả", gã mỉm cười:" Thân thể của cậu sẽ trở thành chất dinh dưỡng tốt nhất cho đóa hoa này."
Tô Nhĩ giơ tay lên, không do dự chỉnh đến công suất tối đa, hướng vào trung tâm bông hoa mà giật điện.
Cơ hội tấn công cận chiến tốt, cùng lắm thì liều chết đánh một trận.
Tách tách--
Tiếng động từ súng điện khá lớn, bông hoa không những không héo mà còn rực rỡ hơn một tí.
"Thật thoải mái." Nguyệt Quý thân sĩ thích ý nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ.
Tay Tô Nhĩ run một cái, mơ hồ cảm thấy đau răng. Cuốn sách bị cấm không oan, thiết lập này lại có thể thành lập!
"Thật đáng tiếc..." Nguyệt Quý thân sĩ liếc nhìn Tô Nhĩ, tiếc rằng thứ này không thể sử dụng cho bản thân. Gã chưa từ bỏ ý định thử lại một lần nữa, nhưng chỉ cần mưu toan sử dụng, sẽ bị hút sinh mệnh lực, trải nghiệm thì không sao.
Đạo cụ nhận chủ tuy hiếm, nhưng không phải là không có, gã nhớ có một người chơi đã từng nhận được búp bê thế mạng sau khi thông quan trò chơi độ khó cao, nhưng người mới này lấy đâu ra món đồ này?
7:30 sáng.
Cửa mở ra, Tô Nhĩ với quầng mắt đen thui, mệt mỏi vịn vào tường bước ra, cả đêm không nghỉ ngơi nạp điện cho Nguyệt Quý thân sĩ, đủ để làm người ta kiệt sức.
Tiếng khóc nghẹn ngào vang lên từ trên lầu.
Tô Nhĩ nhíu mày bước lên, thấy ba người kia tụ tập trước cửa phòng mình, Lý Lê còn chảy vài giọt nước mắt. Trong nháy mắt cô quay lại nhìn thấy cậu, sắc mặt lập tức trắng bệch, như thể gặp ma.
Cô lùi lại hai bước, cố giữ bình tĩnh hỏi: "Cậu vẫn còn sống hả?"
Tô Nhĩ gật đầu, nhìn thấy trên sàn có vết tích nhầy nhụa, một mảnh da rắn lột treo trên ghế ở góc phòng. Trước khi rời đi tối qua, cậu đã cẩn thận giũ chăn, nhét một chiếc gối vào. Bây giờ, phần trên cùng của gối đã bị ăn mòn một khối, bông vải kết lại thành từng cục, tỏa ra mùi chua thối khó chịu.
Độc tính mạnh như vậy đã vượt xa khả năng của rắn độc trong tự nhiên. Nếu thực sự gặp phải, súng điện của cậu cũng không thể xuyên qua được da rắn.
Sắc mặt Lý Lê tái nhợt: "Dự đoán của chúng ta đã trở thành sự thật."
Những sự vật kinh dị trong truyện sẽ hiện thực hóa và phát động tấn công vào ban đêm.
Trương Hà vội vàng hỏi Tô Nhĩ đã đi đâu, làm thế nào để tránh được rắn truy sát. Nói ra thật đáng xấu hổ, khoảng nửa đêm bọn họ đều nghe thấy tiếng động, nhưng đáng tiếc không ai dám bước ra khỏi phòng một bước.
"Đến phòng của người chủ trì trãi chăn đệm nằm dưới đất."
Hai mắt Hiên Viên Ngạo Vũ sáng lên: "Hóa ra còn có cách này."
"Với các bạn có thể không áp dụng được." Tô Nhĩ nói dối mà không chớp mắt: "Tôi sinh vào rằm tháng Bảy, thầy bói nói là trời sinh đã bị đồ dơ bẩn thích, suýt chết mấy lần."
Nguyệt Quý thân sĩ vẫn đứng trong bóng tối như trước, mỉm cười nói: "Hoan nghênh mọi người tới tìm tôi bất cứ lúc nào."
Theo quy tắc, người chủ trì không được giết hại người chơi, nhưng vẫn có những kẽ hở để lợi dụng. Ví dụ như trong trò chơi này, người chơi không được ra ngoài vào ban đêm, nếu vi phạm, người chủ trì có thể đảm nhận vai trò người giám sát và tiến hành tiêu diệt.
Thấy Hiên Viên Ngạo Vũ và Trương Hà đều có vẻ dao động, lòng Tô Nhĩ trùng xuống, bề ngoài thì Nguyệt Quý thân sĩ có vẻ đỡ đáng sợ hơn rắn độc, nên bọn họ tình nguyện coi đây là lối thoát cuối cùng.
Tiếng khóc vang lên cắt ngang lời cậu muốn cảnh báo, bằng mắt thường cũng có thể thấy đứa trẻ trông gầy hơn so với hôm qua.
"Tay của nó..." Lý Lê bịt miệng, cảm thấy buồn nôn.
Xương tay yếu ớt của đứa bé bị gặm một khúc, chăn đệm còn nhuốm máu tươi.
Trương Hà hít một hơi khí lạnh: "Nó đang coi mình là thức ăn."
Thẳng thắn mà nói, nếu đứa trẻ này muốn chết như vậy thì họ còn thấy nhẹ nhõm, nhưng khả năng phục hồi của quái vật này rõ ràng rất mạnh, chẳng bao lâu sau, xương tay đã trở lại bình thường.
Lúc này lại đến thời gian phải kể chuyện xưa.
Lặp lại cách cũ, nhưng tiếng khóc rống vẫn không dừng lại, Tô Nhĩ lắc đầu: "Cùng một câu chuyện không thể lặp lại vào ngày mới."
Trương Hà: "Câu chuyện kinh dị thì có nhiều, nhưng mà..."
Ai sẽ kể?
Ánh mắt mọi người vô thức dồn vào Tô Nhĩ, cậu lập tức từ chối: "Tối qua tôi cũng gần chết."
Lúc nãy, khi Hiên Viên Ngạo Vũ có ý định ngủ nhờ phòng của người chủ trì, ánh mắt sung sướng của Nguyệt Quý thân sĩ gần như có thể nhận ra. Sự mê hoặc của giết người chơi đối với người chủ trì đã vượt qua sự thoải mái khi được điện giật, dù sao, trải qua một đêm, cảm giác mới mẻ cũng qua đi.
Hiên Viên Ngạo Vũ mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng chung quy không nói ra. Lý Lê là con gái, không thể cứng rắn đẩy cô ra ngoài, nên ứng cử viên kể chuyện hơn phân nửa sẽ phải chọn giữa Hiên Viên Ngạo Vũ và Trương Hà.
Trương Hà cười khổ: "Oẳn tù tì?"
Không ai muốn tự nguyện đi vào chỗ chết, vậy thì để vận may quyết định.
Hiên Viên Ngạo Vũ gật đầu.
Lý Lê: "Hay là đoán xem mặt trước hay mặt sau của bàn tay, tôi cũng tham gia?"
"Quên đi." Trương Hà và Hiên Viên Ngạo Vũ đấu một ván quyết định, cuối cùng Hiên Viên Ngạo Vũ phải phụ trách kể chuyện.
Sợ hãi cam chịu số phận, Hiên Viên Ngạo Vũ có chút tự sa ngã: "Ngủ nhanh đi, nếu không chó sói xám sẽ đến."
Đứa trẻ lại lần nữa không tình nguyện nhắm mắt lại.
Lý Lê nhỏ giọng nói: "Có thể chọn những câu chuyện dễ đối phó hơn."
"Không có tác dụng." Trương Hà ở một bên nói: "Trong tình huống này, một cái chậu rửa mặt cũng có thể làm người ta chết đuối."
Tô Nhĩ suy nghĩ một chút: "Sẽ có cách thông quan, trước hết hãy tìm kiếm manh mối chung quanh xem."
Trương Hà: "Hai người một tổ?"
Tô Nhĩ lắc đầu: "Hôm qua đã ngu xuẩn lãng phí một ngày, bây giờ thời gian chính là mạng sống."
Căn biệt thự không nhỏ, kể cả tầng áp mái, muốn chú ý đến từng ngóc ngách có lẽ thời gian một ngày là không đủ.
Không biết bụng của người nào đột nhiên kêu lên một tiếng.
Lý Lê ngại ngùng nói: "Tôi có hơi đói."
Trương Hà: "Sáng nay tôi đã xem qua, trong tủ lạnh có bánh mì hết hạn."
Có gì ăn là may lắm rồi, mọi người miễn cưỡng nhét vài miếng cho no bụng, rồi chia nhau tìm kiếm trong biệt thự.
Tô Nhĩ phụ trách tầng hai, trong một phòng có treo một bức ảnh gia đình, khung ảnh phủ bụi nhưng người trong ảnh trông rất sống động. Cậu đột nhiên cảm thấy mình không khác gì người ở bên trong ảnh, sống theo phương thức bị giam cầm.
Sau biến cố gia đình, cậu càng ngày càng thờ ơ với cuộc sống. Điều khiến Tô Nhĩ thực sự kinh hoàng là cậu thậm chí không cảm giác được nỗi đau mất cha mẹ. Người thân yêu nhất qua đời mà không thấy đau buồn, chẳng phải là đã mất đi nhân tính cơ bản sao?
Khi bước vào thế giới này, ngoài sự kinh dị ban đầu, Tô Nhĩ càng cảm thấy may mắn, có lẽ cậu có thể nhờ vào đó tìm lại được chút gì.
Trong bức ảnh, một nhà ba người đều cười rất tươi, nhìn chăm chú vài giây, Tô Nhĩ đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu. Dường như đôi mắt của những người trong ảnh đang theo dõi cậu.
"Đến đây." Người phụ nữ trong ảnh dịu dàng lên tiếng, khuôn mặt chậm rãi thay đổi, dần dần trùng khớp với hình ảnh của mẹ cậu trong ký ức.
Bộ não của Tô Nhĩ như chiếc đồng hồ sắp hết pin, gần ngừng hoạt động, giọng nói dịu dàng bồi hồi bên tai: "Đưa tay cho mẹ, con sẽ nhận được điều con muốn nhất."
Khác hoàn toàn với những gì Tô Nhĩ thấy, lúc này, khuôn mặt người phụ nữ trong ảnh đầy ác độc, mong chờ nhìn con ngươi của Tô Nhĩ dần mất đi tiêu cự, chỉ lát nữa là bà ta sẽ đạt được mục đích.
"Sự yên bình vĩnh viễn..." Người phụ nữ đầu độc nói.
Cơ thể của cậu thiếu niên đột nhiên run lên, mớ tóc nhỏ dựng đứng, cơ thể thực hiện mệnh lệnh cuối cùng từ bộ não... tự giật điện mình.
Sau ba lần giật điện, ánh mắt Tô Nhĩ trở lại rõ ràng, cậu vung tay tát vào bức ảnh, nghĩa chánh ngôn từ nói: "Tôi đến đây để tìm lại tình yêu và cảm xúc đã mất, không phải để tìm chết."
Khuôn mặt người phụ nữ trong ảnh bị đánh lệch một bên, Tô Nhĩ nhìn lòng bàn tay tê dại, rồi nhìn ánh mắt kinh hãi của người phụ nữ, vui vẻ: "Xem ra khả năng của bà chỉ giới hạn ở việc tạo ảo giác."
Nhét bức ảnh vào túi, Tô Nhĩ bước ra khỏi phòng, nhìn Nguyệt Quý thân sĩ đứng trong bóng tối: "Chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh có bị phát công khai không?"
Nguyệt Quý thân sĩ: "Những cảnh quan trọng sẽ bị che mờ."
Trong bối cảnh kinh dị, nhà vệ sinh thường là nơi quỷ quái xuất hiện, tự nhiên sẽ bị phát công khai.
"... " Tô Nhĩ thở dài: "May mà chỉ lần đầu tiên mới như vậy."
Cứ tiếp tục thế này ai mà chịu nổi?
Bỏ đi ý định thử giật điện mấy bức ảnh trong nhà vệ sinh, lộn trở lại thì quá đột ngột, Tô Nhĩ đứng bên cạnh bồn cầu, kẹp bức ảnh giữa hai ngón tay: "Tôi hỏi bà trả lời, im lặng hoặc trả lời sai..."
Câu sau không cần nói, nhưng cậu ấn xuống nút xả nước, cảnh cáo rất rõ ràng.
"Câu hỏi đầu tiên, tôi có đẹp trai không?"
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào mắt của cậu, trong đó lóe lên vẻ tàn nhẫn của dã thú, theo bản năng lắc đầu.
"Quả nhiên là gian trá." Tô Nhĩ không do dự xé một phần bức ảnh ném vào nước, kém mấy li nữa thì xé đứt cánh tay của người phụ nữ: "Tôi ghét nói dối."
Người phụ nữ không nhịn được chửi ầm lên: "... Đồ súc sinh!"
Ánh mắt Tô Nhĩ lạnh lẽo, lạnh lùng xé bức ảnh từ cánh tay, người phụ nữ đau đớn kêu lên..
Bên ngoài màn nước.
"Thật tàn nhẫn." Gã bờm vàng thu lại vẻ mặt đùa cợt: "Nhưng cậu ta lại có thể không bị ảnh hưởng bởi bức ảnh."
"Có lẽ là ý chí mạnh mẽ." Có người mở miệng: "Ảo giác tùy thuộc vào từng người."
Gã bờm vàng nhìn về phía người đàn ông cao lớn bên cạnh, người này rời khỏi trạng thái nhắm mắt nghỉ ngơi, mở mắt ra: "Tôi thì hứng thú với việc cậu ta đã sống sót ra khỏi phòng của người chủ trì như thế nào đêm qua hơn."
Gã bờm vàng nhớ lại cảnh Tô Nhĩ dựa vào tường bước ra, lẩm bẩm: "Bán rẻ thân xác, cứu rỗi linh hồn sao?"
"... "