Sau khi kể rõ chuyện kiếp trước cho Hạ Vân Đình, Tô Diệp Mộ mới bắt đầu xem xét nơi mình đang ở. Nhìn ra xa, chỉ thấy mặt đất trơ trụi, một vùng đất hoang vu không có lấy vài cái cây. Ở lại nơi này, có lẽ cũng sẽ chết đói.
Không Dực nói: "Đây là một hành tinh bị bỏ hoang, vẫn nằm trong bản đồ lãnh thổ của nền văn minh bậc một, cách Đế Quốc khoảng mười tỷ năm ánh sáng."
Trước đó, sau khi cho nổ tung hàng chục phi thuyền của nền văn minh bậc một trong vũ trụ, Không Dực đã thực hiện vài lần nhảy không gian, xác nhận không bị truy đuổi mới hạ cánh xuống hành tinh này và thả hai người ra.
Tô Diệp Mộ khoanh chân ngồi trên đất, trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Không Dực đang cố tình đứng ở phía có nắng để che bớt ánh nắng gay gắt cho mình, cười hỏi: "Từ đây về Đế Quốc mất bao lâu?"
Không Dực nghiêng đầu suy nghĩ: "Một tháng."
"Lâu quá, tại sao?"
Đối với sinh vật bảy chiều, Tô Diệp Mộ không hiểu, nhưng Thánh Nguyên Đế thì hiểu, năng lực không chỉ có vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play