Đêm khuya tĩnh mịch, ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống, rất nhanh đã bị màn đêm nuốt chửng, gió lạnh thê lương thổi lên khiến lòng người trong hành cung cũng bất ổn.
Bích Thủy Nhất Sắc.
Trước khi đến Thanh Phong tiểu uyển, nơi này vẫn còn hai người ở, lúc này lại có phần lạnh lẽo khó nói nên lời. Dung Tiệp dư nhìn ra ngoài điện qua song cửa tròn, có phần thất thần.
Ngọc Lộ đi đi lại lại trong điện, thần sắc bồn chồn. Nàng ta quay đầu thấy chủ tử u sầu, không khỏi sững lại. Một lúc lâu sau, nàng ta khẽ nói, muốn chuyển hướng sự chú ý của chủ tử, giọng nói mang theo bất bình thay nàng:
“Sao Hoàng thượng có thể như vậy được? Người cũng bị kẻ gian che mắt, nhất thời sơ suất, sao lại có thể trực tiếp giáng người xuống hai bậc?”
Đợi đến khi hồi cung, thậm chí ngay cả chính điện của một cung cũng không được ở nữa.
Chủ tử mới tấn thăng thành Tam phẩm được bao lâu chứ? Có tới hai năm không? Có lẽ là chủ vị nương nương tại vị ngắn nhất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT