Nhà dịch/Edit+Beta: Mắm Thúi 

Tháng Bảy, ánh nắng ấm áp vừa phải, Chử Thanh Oản dẫn theo Tụng Hạ đến ngự hoa viên. Nơi này không chỉ có chủ tớ nàng, mà còn có người đến sớm hơn.

Lý mỹ nhân ủ rũ đi theo phía sau nghi trượng của Hà tu dung, Chử Thanh Oản chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Khi ở Triêu Hòa cung xảy ra chuyện kia, Chử Thanh Oản đã nhận ra Hà tu dung và Lý mỹ nhân có quan hệ chẳng phải nông cạn, nếu không thì khi đó Hà tu dung đâu cần phải lên tiếng giúp Lý mỹ nhân.

Trên hồ Trường Diên đầy hoa sen, Chử Thanh Oản không quen thân với ai, cũng không muốn hòa vào đám đông náo nhiệt, nàng chọn một chỗ yên tĩnh ven hồ Trường Diên mà đứng. Cảnh sắc trước mắt khiến tâm tình bực bội vì Tô tần trước đó cũng dần tiêu tan.

“Tần thiếp tham kiến Chử tài nhân.”

Chử Thanh Oản quay người lại, thấy một nữ tử đang cúi mình hành lễ với nàng, Chử Thanh Oản nhận ra nàng ta, khi đi thỉnh an, nàng ta ngồi bên cạnh nàng.

Ánh mắt Chử Thanh Oản lóe lên, nàng bảo đối phương đứng dậy rồi mới hơi nghi hoặc hỏi: “Sao Lư bảo lâm lại ở đây?”

Lư bảo lâm đứng lên, bước đến bên cạnh Chử Thanh Oản:

“Thần thiếp thấy Chử tài nhân ở đây từ trong đình nghỉ ngơi, nên muốn đến chào hỏi một tiếng.”

Chử Thanh Oản nâng mắt nhìn Lư bảo lâm, nàng và Lư bảo lâm chỉ mới gặp nhau lần đầu, không rõ vì sao nàng ta lại cố ý đến chào hỏi.

Lư bảo lâm không giải thích gì, cũng quay đầu nhìn ao sen: “Loài sen này tên là Uyên Ương Vũ, rất được Du phi nương nương yêu thích, cũng vì thế, Trung Tỉnh Điện đặc biệt sai cung nhân chăm sóc kỹ lưỡng.”

Chử Thanh Oản hơi nghiêng đầu, Du phi nương nương được sủng ái, những thứ nàng ta yêu thích được hạ nhân xem trọng là điều dễ hiểu.

Nhưng Lư bảo lâm cố ý nhắc đến chuyện này là có ý gì?

Tựa như chỉ là một lời nói vô tình, khi có các phi tần khác đến gần, nàng ta liền tự nhiên cáo lui với Chử Thanh Oản rồi cùng họ rời đi.

Chử Thanh Oản khẽ nhíu mày, lát sau, nàng quay đầu khẽ hỏi Tụng Hạ:

“Gần hồ Trường Diên này trước đây có xảy ra chuyện gì sao?”

Tụng Hạ suy nghĩ một lúc, do dự nói: “Có... nhưng đã là chuyện mấy tháng trước rồi.”

Chử Thanh Oản yên lặng chờ nàng ấy nói tiếp.

Tụng Hạ hạ giọng nói: “Là chuyện của Dung tiệp dư.”

“Mấy tháng trước, Dung tiệp dư mang thai, sau khi thỉnh an xong thì vô ý trượt chân bên hồ Trường Diên, lúc được đưa về Phúc Ninh điện thì thai nhi trong bụng đã không giữ được.”

“Sau này tra ra là vì đêm hôm trước có mưa, bùn đất ven hồ trơn trượt nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Tụng Hạ cắn chặt hai chữ “ngoài ý muốn”.

Chử Thanh Oản nghe ra được, trong lòng hơi trầm xuống. Theo lời Lư bảo lâm, hồ Trường Diên do Trung Tỉnh Điện chăm sóc cẩn thận, sao lại để xảy ra chuyện phi tần trượt ngã?

Hơn nữa, Dung tiệp dư đang mang thai, thật sự có thể bất cẩn như vậy sao?

Chử Thanh Oản không biết rõ chân tướng, vả lại chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến nàng. Nàng chỉ không hiểu, vì sao Lư bảo lâm lại nhắc đến chuyện này với nàng?

Nghĩ đến Dung tiệp dư, mắt nàng hơi run nhẹ.

Tụng Hạ thấy chủ tử yên lặng, không rõ nàng đang nghĩ gì, khẽ nhắc:

“Giờ đã không còn sớm, e là bữa trưa cũng sắp được đưa đến điện rồi, chủ tử nên sớm quay về thôi.”

Chử Thanh Oản đáp một tiếng, vừa định cùng Tụng Hạ rời đi thì từ phía xa truyền đến tiếng vỗ tay.

Chử Thanh Oản ngạc nhiên, nàng đã được dạy về quy củ trong cung, tất nhiên hiểu điều này nghĩa là gì. Nàng lập tức quay đầu thì thấy thánh giá đang dần tiến đến gần. Không kịp nghĩ nhiều, nàng và Tụng Hạ cùng quỳ hành lễ.

Một giọng nói trong trẻo phá tan sự yên tĩnh trong ngự hoa viên: “Tần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng an khang.”

Tất cả đều nín thở, Chử Thanh Oản cũng kín đáo ngẩng mắt nhìn người vừa lên tiếng, chính là Đỗ tài nhân nhập cung cùng đợt với nàng.

Nàng còn nhớ rõ, lúc mới đến ngự hoa viên, Đỗ tài nhân đã ở trong đình nghỉ ngơi.

Ngụy Tự Minh nghiêng đầu nhìn thánh giá, nghe bên trong truyền ra tiếng gõ nhẹ, liền ra hiệu dừng kiệu.

Đỗ tài nhân cuối cùng cũng buông chiếc khăn tay đang siết chặt, nàng ta nhẹ cúi mặt, đúng ở góc độ người phía trên có thể nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp, eo thon thả, đến tư thế hành lễ cũng mềm mại dịu dàng.

Tấm rèm thêu hoa che nắng được vén lên, lộ ra dung mạo người bên trong, lông mày mắt mũi nhã nhặn, tựa như ôn hòa khiêm tốn nhưng lại khiến người không dám nhìn thẳng, Tư Nghiên Hằng khẽ gật đầu:

“Miễn lễ.”

Ánh mắt hắn quét qua các phi tần bên ngoài, khẽ nhướng mày: “Sao đều ở đây cả vậy?”

Chử Thanh Oản được Tụng Hạ dìu đứng dậy, nàng đứng ở vị trí phía sau, không chủ động lên tiếng, thân phận của nàng trong đám người này cũng chẳng phải cao nhất, nên không đến lượt nàng hồi đáp.

Nhưng điều khiến nàng bất ngờ là Đỗ tài nhân lại mở lời trước, khuôn mặt mang theo đỏ ửng:

“Tần thiếp mới vào cung, thấy cảnh đẹp trong ngự hoa viên nên lỡ lưu luyến quên cả thời gian, chẳng ngờ lại may mắn gặp được hoàng thượng.”

Khâu tần bị cướp lời, sắc mặt hơi khó coi, chỉ vì Tư Nghiên Hằng đang đứng đó nên nàng ta mới cố nhịn cơn tức.

Chử Thanh Oản cầm khăn tay nhẹ che mũi, nàng biết rõ các tân phi mới nhập cung đều mong được hoàng thượng nhớ mặt càng sớm càng tốt, nhưng Đỗ tài nhân có hơi nóng vội quá chăng?

Giọng Tư Nghiên Hằng mang theo hàm ý khó hiểu: “Vậy sao.”

Trùng hợp ư?

Hôm nay hắn vốn đến Từ Ninh cung thỉnh an, đi ngang qua ngự hoa viên là tiện đường. Tư Nghiên Hằng nhớ lại lời nói bóng gió của mẫu hậu khi nãy ở Từ Ninh cung, đối với người khác thì có thể là trùng hợp, nhưng Đỗ tài nhân cũng là trùng hợp ư?

Chử Thanh Oản đứng phía sau, lặng lẽ nghe hoàng thượng và Đỗ tài nhân đối đáp, đảo mắt nhìn quanh các phi tần, đủ các cấp bậc cao thấp, nàng khẽ thở dài, dập tắt những suy nghĩ hão huyền trong lòng.

Lúc vừa phát hiện gặp thánh giá, Chử Thanh Oản không thể phủ nhận, trong lòng nàng đã từng có chút mừng rỡ.

Nhưng nàng đứng ở chỗ khuất như thế, đừng nói là làm gì được, ngay cả hoàng thượng có trông thấy nàng hay không cũng là chuyện khó nói.

Bỗng một ánh mắt rơi xuống người nàng.

Chử Thanh Oản giật mình ngẩng lên, chợt đối diện với một đôi mắt sâu thẳm như mực, lông mày ánh mắt như mang theo ý cười, nhưng tận đáy mắt lại là lạnh lùng xa cách. Nàng hoảng hốt, hơi thở nhẹ đi, vội vàng cúi đầu.

Hôm nay nàng không mặc bộ váy màu hồng son như hôm qua, mà là cung trang màu sen nhạt bằng lụa nhẹ, màu sắc dịu dàng càng tôn lên nước da trắng mịn. Mí mắt nàng cụp xuống, một lọn tóc đen rủ bên mai che mất nửa khuôn mặt, từ góc nhìn của Tư Nghiên Hằng chỉ có thể thấy một đoạn cằm nhỏ nhắn.

Chỉ thoáng nhìn một cái, Tư Nghiên Hằng đã nhận ra nàng là ai.

Chính là Chử tài nhân, người vốn nên thị tẩm đêm qua.

So với lúc tuyển tú, hôm nay nàng ăn mặc cực kỳ nhã nhặn. Dáng vẻ nàng vốn rực rỡ xinh đẹp, rất hợp với những màu sắc tươi sáng. Tư Nghiên Hằng vẫn còn nhớ rõ, ngày nàng mặc váy áo màu đỏ thắm trong buổi tuyển tú, rực rỡ như ánh dương, khiến tất cả tú nữ trong điện đều bị lu mờ.

Có người đã nhận ra ánh mắt hắn, nhìn theo hướng đó, vừa vặn trông thấy Chử tài nhân. Khâu tần bị Đỗ tài nhân giành mất lời, trong lòng ngột ngạt, thấy vậy, ý niệm xoay chuyển, chợt lên tiếng:

“Sao Chử tài nhân lại trốn ở phía sau?”

Nàng ta bất ngờ cất tiếng, lời của Đỗ tài nhân bị cắt ngang, đành phải cùng mọi người quay đầu lại, đợi đến khi thấy Chử Thanh Oản, nàng ta không nhịn được nhíu mày.

Trong lòng Đỗ tài nhân dâng lên một dự cảm chẳng lành, việc hôm nay nàng ta nán lại tại Ngự hoa viên, kỳ thực là đã có tính toán từ trước.

Tối qua nàng ta đã biết hôm nay Thánh thượng sẽ đến Từ Ninh cung thỉnh an, mà Ngự hoa viên này lại chính là con đường phải đi qua từ Dưỡng Tâm điện đến Từ Ninh cung, nàng ta cố ý chờ ở nơi này, chẳng qua là mong chờ một lần gặp gỡ ngẫu nhiên với Thánh thượng.

Nào ngờ không biết có trục trặc ở chỗ nào, hôm nay phi tần lại tụ tập tại Ngự hoa viên rất đông.

Chỉ nói về đám phi tần trong lương đình, kỳ thực Đỗ tài nhân cũng không cảm thấy có áp lực, nàng ta tự cho rằng luận dung mạo, tài tình, thậm chí là tuổi tác, bản thân đều là kẻ xuất sắc trong số đó.

Dù cho Khâu tần có phân vị cao hơn nàng ta, nhưng Khâu tần đã sớm thất sủng, Đỗ tài nhân cũng chưa từng để nàng ta vào mắt, nếu không vừa rồi cũng đã chẳng một mực lờ đi Khâu tần mà nói chuyện với Thánh thượng.

Nhưng Chử tài nhân là từ đâu chui ra?!

Trong lòng Đỗ tài nhân nổi giận, Chử tài nhân vốn nên thị tẩm vào tối qua, lại vì chuyện của Nhị hoàng tử mà lỡ mất, có lẽ Hoàng thượng đang mang tâm trạng áy náy, giờ lại trông thấy Chử tài nhân, còn đâu nhớ đến nàng ta nữa?

Chử Thanh Oản cũng không ngờ sự việc lại phát triển thành thế này, dường như nàng có chút ngạc nhiên, do dự một chút, rồi mới bước ra phía trước từ sau đám người, nàng không đáp lời Khâu tần, chỉ hành lễ một lần nữa: “Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Khâu tần.”

Thắt lưng còn chưa kịp khom xuống hết thì đã bị người kéo dậy:

“Không cần đa lễ.”

Đỗ tài nhân trông thấy cảnh ấy, không nhịn được siết chặt khăn tay, cùng là hành lễ, nhưng hồi đáp của Hoàng thượng lại không giống nhau.

Các nàng cùng nhập cung, lại có phân vị ngang nhau, trong lòng Đỗ tài nhân há có thể dễ chịu.

Chử Thanh Oản cũng có phần kinh ngạc, bàn tay bị nắm lấy hơi ấm áp, lần đầu tiên gần gũi nam nhân xa lạ đến thế, ngón tay nàng không khỏi khẽ run.

Có người phát hiện, nhưng chỉ khẽ nghiêng đầu, như thể chẳng để tâm.

“Đã dùng bữa trưa chưa?”

Chử Thanh Oản nghe ra lời này là hỏi nàng, trong mắt nàng có vui mừng xen lẫn kinh ngạc, lại sợ bản thân nghĩ nhiều, cuối cùng chỉ lắc đầu đáp: “Vẫn chưa.”

Tư Nghiên Hằng không buông tay, thậm chí còn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng siết lấy toàn bộ bàn tay nàng, giọng nói vẫn thản nhiên như cũ:

“Về thôi.”

Tư Nghiên Hằng liền kéo nàng rời đi, hoàn toàn không để tâm đến tâm trạng của những phi tần khác đang có mặt tại đó.

Ngược lại Chử Thanh Oản lại chú ý thấy sắc mặt của vài phi tần có chút thay đổi, nhưng nàng không thể vì thế mà khước từ Tư Nghiên Hằng, dường như nàng có chút thẹn thùng, gò má nhuốm chút ửng hồng, cách xa rồi vẫn còn nghe thấy nàng nhẹ giọng hỏi:

“Hoàng thượng là muốn cùng thần thiếp quay về sao?”

Nàng khẽ móc lấy tay người kia, niềm vui trong mắt như muốn tràn ra ngoài.

Nàng vốn đã buông bỏ, ai ngờ vẫn còn có thể chuyển bại thành thắng.

Tư Nghiên Hằng khẽ nhấc mắt, thấy gương mặt đầy vui mừng của nàng, cũng không cảm thấy bất ngờ.

Nữ nhân trong hậu cung vốn giỏi đóng kịch, cho dù chỉ có ba phần vui vẻ, cũng sẽ biểu lộ đến mười phần.

Hắn cúi mắt liếc nhìn hai bàn tay đang đan lấy nhau, nhẹ nhàng nheo mắt lại.

Khâu tần đã sớm thất sủng, cũng đã quen thấy Hoàng thượng sánh vai cùng người khác, nhưng điều đó không ngăn được cảm giác khó chịu trỗi dậy trong lòng khi tận mắt thấy Hoàng thượng ôm ấp người khác rời đi.

Song chút khó chịu ấy, khi trông thấy sắc mặt Đỗ tài nhân trở nên khó coi, liền tan biến không còn, nàng ta khẽ che miệng, ý tứ sâu xa nói:

“Người ấy a, tâm cao khí ngạo, lại chẳng biết rằng ngoài trời còn có trời, trên người còn có người.”

Suy cho cùng, Đỗ tài nhân vẫn còn trẻ, một số suy nghĩ căn bản chẳng thể giấu được, Khâu tần dễ dàng nhận ra Đỗ tài nhân khinh thường nàng ta.

Đỗ tài nhân nghe ra lời châm chọc ấy, sắc mặt lập tức sa sầm.

Chỉ là hai người có phân vị khác biệt, dù tức giận thế nào đi nữa, nàng ta cũng không thể làm gì được Khâu tần.

Khâu tần cười lạnh một tiếng, lười biếng không thèm để ý đến nàng ta nữa.

Các phi tần xung quanh dần dần tản đi, Đỗ tài nhân vẫn đứng yên tại chỗ, cung nữ bên cạnh có chút lo lắng: “Chủ tử, việc này biết làm sao bây giờ?”

Đỗ tài nhân nhắm mắt lại:

“Gấp cái gì!”

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ nga: Xa quá rồi, thôi bỏ đi, bỏ đi.

Tiểu Tư: Bỏ cái gì mà bỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play