Thị vệ trước ngự tiền không dẫn nàng vào trướng, mà đưa nàng đến bên trong bãi săn. Tư Nghiên Hằng buông thả dây cương, đối với những người bên cạnh cũng chỉ đáp lời chiếu lệ, cực kỳ qua loa.
Dường như Dương quý tần không hề nhận ra sự thờ ơ của Tư Nghiên Hằng, nét mặt vẫn tràn đầy tươi cười:
“Hoàng thượng nuôi Bôn Lang thật tốt, thần thiếp chưa từng thấy chiến mã nào oai phong đến thế. Lát nữa hoàng thượng sẽ cưỡi Bôn Lang vào rừng săn bắn ư? Không biết thần thiếp có vinh hạnh được đồng hành cùng hoàng thượng hay không?”
Lời này có ngụ ý hết sức rõ ràng, thậm chí có thể nói là lời bóng gió đã chẳng còn che giấu gì nữa.
Người ngoài có thể cho rằng nàng ta quá tâng bốc lấy lòng, nhưng đó đã là cách tốt nhất mà Dương quý tần có thể nghĩ đến. Chỉ cần Tư Nghiên Hằng còn nể mặt nàng ta một chút, sẽ không từ chối nàng ta quá mức phũ phàng.
Tư Nghiên Hằng khẽ chậc một tiếng, Tiểu Vinh Tử đi mời người gì mà lâu như vậy?
Đối với lời mời đã quá rõ ràng của Dương quý tần, Tư Nghiên Hằng cũng chỉ hờ hững khẽ nâng cằm:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play