Chử Thanh Oản vừa nghe tiếng bước chân ngoài điện liền đoán được kết quả thị tẩm đêm nay. Nhưng khi thật sự nghe tin, nàng vẫn không nhịn được mà mím chặt môi.
Suy cho cùng, hôm nay là ngày đầu tiên nàng thị tẩm, nàng không thể hoàn toàn không khẩn trương.
Hơn nữa, Chử Thanh Oản cũng có chút bất ngờ với kết quả này. Nàng vốn tưởng đêm nay sẽ là Cố mỹ nhân được thị tẩm. Bất kể trong lòng nghĩ gì, việc quan trọng nhất lúc này là chuẩn bị nghênh giá.
Tóc đen đã khô, Chử Thanh Oản khẽ thở ra một hơi, nàng xoay đầu nhìn về phía gương đồng, nhẹ giọng nói:
“Giúp ta chải tóc trang điểm.”
Gọi là trang điểm, thật ra cũng chỉ là vấn lên một búi tóc đơn giản. Nữ tử trong gương đồng sắc nước hương trời. Chử Thanh Oản do dự một lát, cuối cùng vẫn không tô điểm thêm phấn son nào. Trì Xuân nhìn ra tâm tư của nàng, liền cẩn thận lấy một hộp cao thơm, xoa nhẹ sau cổ nàng, hương thơm thanh nhã kín đáo, như có như không.
Lúc Chử Thanh Oản đang chuẩn bị thị tẩm, các cung điện khác trong hậu cung cũng đã nhận được tin tức.
Triêu Hòa cung, Chu quý phi xử lý sổ sách cả ngày, cổ đau mỏi, đang dựa đầu để cung nữ xoa bóp. Nghe cung nhân bẩm báo, nhớ đến nữ tử từng thấy trong buổi tuyển tú, nàng ta cũng không bất ngờ, chỉ khẽ cong môi cười.
Mai Ảnh đang xoa bóp vai cho nàng ta, thấy vậy, chần chừ không hiểu:
“Nương nương, nô tỳ không rõ…”
Người ngoài đều cho rằng vị trí của Chử tài nhân là do Thánh thượng sắp đặt, thực tế không phải vậy. Ngoài vị trí của Cố mỹ nhân ra, Thánh thượng hoàn toàn không can dự vào đợt tuyển tú lần này, giao toàn quyền cho nương nương xử lý.
Mai Ảnh từng gặp Chử tài nhân, nên mới không hiểu vì sao rõ ràng gia thế của Chử thị và Giang thị là tương đương, nương nương lại phân cho Chử thị thân phận Tài nhân?
Nghĩ đến dung mạo của Chử tài nhân, Mai Ảnh dâng lên vài phần lo lắng.
Chu quý phi khép nhẹ mi mắt, dù không nhìn thấy vẻ mặt của Mai Ảnh, nàng ta cũng biết Mai Ảnh đang lo lắng điều gì:
“Xinh đẹp thì sao chứ, trong cung này ai chẳng là mỹ nhân vạn người chọn một?”
Hơn nữa, nàng ta muốn chính là dung mạo chói mắt ấy của Chử tài nhân.
Trong điện, trầm hương lượn lờ, làn khói trắng mỏng từ lò hương cuộn lên. Chu quý phi nghĩ đến người trong Từ Ninh cung luôn canh cánh chuyện quyền lực hậu cung, cười lạnh một tiếng:
“Bà ta muốn mượn đợt tấn phong tân phi này để sinh chuyện giành quyền, nhưng lại không biết rằng chỉ cần hoàng thượng không muốn bà ta nắm quyền, dù bà ta có làm nhiều đến đâu, cũng vô dụng!”
Mai Ảnh nghe nàng nhắc đến thái hậu, sắc mặt thay đổi, đảo mắt nhìn xung quanh, vội ra hiệu cho mọi người lui ra.
Đợi trong điện chỉ còn lại chủ tớ hai người, nàng ta mới thở dài:
“Nương nương, người chấp nhất với bà ta làm gì. Suy cho cùng, hoàng thượng vẫn đứng về phía người.”
Dù gì thái hậu cũng là trưởng bối, nếu để người ngoài nghe thấy những lời này, chỉ cần gán cho một tội bất hiếu, cũng đủ khiến nương nương không ngóc đầu lên nổi.
Sắc mặt Chu quý phi vẫn chưa dịu lại. Nghĩ đến nguyên nhân buổi tuyển tú lần này, nàng ta liền thấy bực bội.
Mấy tháng trước, trong cung vừa xảy ra một chuyện lớn. Dung Tiệp dư đang mang thai sáu tháng bất ngờ bị hại, khiến sảy thai. Thái hậu mượn cớ này trách tội nàng ta không quản được hậu cung, muốn tước quyền trong tay nàng ta. May nhờ hoàng thượng âm thầm ngăn lại, nên kế không thành. Thái hậu liền đưa ra kế mới, lấy lý do hoàng thượng ít con nối dõi, ép tuyển tú sớm.
Hoàng thượng vừa từ chối bà ta một lần, không tiện từ chối lần hai, nên mới có buổi tuyển tú lần này.
Đừng tưởng nàng ta không biết, vị Đỗ tài nhân kia chính là người Thái hậu nhắm sẵn.
Cố Mỹ nhân chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn. Trong tình huống này, tất nhiên Chu quý phi không thể khoanh tay đứng nhìn, vì vậy mới có hai vị tài nhân trong lần tuyển tú này.
Thấy sắc mặt nương nương không vui, Mai Ảnh chỉ đành nén lo lắng trong lòng, khuyên nhủ:
“Đêm nay Hoàng thượng triệu Chử tài nhân thị tẩm, chẳng phải vừa hợp ý nương nương sao?”
Mai Ảnh lại nghĩ đến việc nương nương cố ý sắp xếp Chử tài nhân ở Chiêu Dương cung, liền thấp giọng nói:
“Tô tần xưa nay là người thông minh, chắc chắn sẽ nhìn ra dụng ý của nương nương, khiến người được toại nguyện.”
Chu quý phi khẽ thở ra, trong ánh mắt lóe qua một tia u ám:
“Nếu Tô tần không vô dụng, bổn cung cần gì phí tâm nhiều như vậy.”
Nàng ta tốn không ít công sức mới nâng Tô tần lên vị trí tần vị. Nào ngờ Tô tần lại chẳng làm nên trò trống gì, đến cả hoàng thượng cũng không giữ được, số lần đến Chiêu Dương cung ngày càng ít.
Sớm biết thế, nàng ta đã không phí thời gian trên người Tô tần.
Chiêu Dương cung.
Khi người của Kính sự phòng vừa tới, Trường Xuân hiên liền nhận được tin. Tô tần trầm mặc một lát, nghiêng đầu nhìn qua. Người của Ngọc Quỳnh uyển chắc đang bận rộn chuẩn bị nghênh giá, tiếng vui mừng truyền cả sang Trường Xuân hiên.
Cùng ở một cung, Tô tần là người cảm nhận rõ nhất sự náo nhiệt của bên cạnh, cũng khiến Trường Xuân hiên càng thêm vắng vẻ lạnh lẽo.
Tô tần có linh cảm, cảnh tượng như hôm nay, e rằng sau này sẽ thường xuyên gặp phải.
Ánh mắt nàng ta thoáng tối đi, hồi lâu mới nhìn Thanh Lệ đang dè dặt cẩn trọng, dịu giọng nói:
“Canh giờ cũng không còn sớm, nghỉ ngơi đi.”
Chử Thanh Oản không biết đến suy nghĩ của các cung khác, nàng đang đứng trước cửa chính của Ngọc Quỳnh uyển chờ nghênh giá. Đêm gió lạnh, Trì Xuân khoác thêm cho nàng một chiếc áo choàng màu nhạt, ánh trăng dịu nhẹ chiếu xuống, càng làm nổi bật vẻ kiều diễm của nữ tử trước điện.
Đèn sen ở góc tường bốn phía dần lụi tắt, Chử Thanh Oản vì lạnh mà khẽ kéo chặt áo choàng. Nhìn cửa cung mãi không động tĩnh, nàng không khỏi hơi nhíu mày.
Nửa canh giờ trôi qua, cung nhân Ngọc Quỳnh uyển từ hưng phấn chuyển thành bất an, nhìn nhau một cái, trong điện lặng ngắt như tờ.
Có lẽ vì quá lạnh, đầu ngón tay đang nắm chặt vạt áo của Chử Thanh Oản bắt đầu trắng bệch. Mãi đến khi ngoài điện vang lên tiếng bước chân vội vã, nàng đột nhiên có linh cảm chẳng lành.
Khi thấy người đến là một tiểu thái giám, Tụng Hạ thấp giọng nhắc nàng:
“Đó là Tiểu Chu công công bên cạnh hoàng thượng.”
Tim Chử Thanh Oản lập tức lạnh đi một nửa.
Nàng nhìn Tiểu Chu công công tiến lại gần, trên mặt mang theo vẻ áy náy:
“Nhị hoàng tử đột nhiên phát sốt nặng, hoàng thượng đã được người của Du phi nương nương mời sang Cam Tuyền cung, sai nô tài đến bẩm với Chử tài nhân, đêm nay không cần chờ nữa.”
Bàn tay siết lấy vạt áo chậm rãi buông xuống, Chử Thanh Oản không biết trong lòng mình lúc này là tư vị gì. Nàng im lặng một lúc, mới nhẹ giọng cúi đầu đáp:
“Ta đã rõ.”
Ánh mắt nàng dần trở nên ảm đạm, khiến người khác nhìn thấy liền dâng lên cảm giác thương xót cùng áy náy. Nụ cười trên mặt cũng trở nên gượng gạo, nhưng nàng vẫn dịu dàng hỏi:
“Nhị hoàng tử thế nào rồi, thân thể có đáng ngại chăng?”
Chu Lập Thuận thầm tặc lưỡi trong bụng, nhưng vì việc liên quan đến hoàng tử, chỉ dám hàm hồ:
“Thái y vừa mới đến, tình hình cụ thể thì nô tài cũng không rõ.”
Chờ Chu Lập Thuận rời đi, cả Ngọc Quỳnh uyển lặng đến mức kim rơi cũng nghe thấy. Mọi người nơm nớp lo sợ, e rằng vị Chử tài nhân mới vào cung này sẽ giận cá chém thớt.
Chử Thanh Oản lạnh nhạt liếc qua đám người, xoay người trở về điện, Trì Xuân cùng hai người khác theo sát phía sau.
Lộng Thu cúi đầu, nhìn bóng lưng chủ tử, trong mắt có vẻ đau lòng, giọng điệu có phần buồn bã:
“Đã không đến, cớ sao không sớm phái người báo tin, để chủ tử phải đợi uổng phí bao lâu.”
Chử Thanh Oản nhíu mày: “Cẩn thận lời nói.”
Vị kia là thiên tử, là thưởng hay là phạt đều là long ân, há có thể để người khác phàn nàn?
Lộng Thu thu mình sợ hãi, lập tức bịt miệng, không dám nói thêm lời nào.
Tụng Hạ vẫn im lặng từ nãy đến giờ, thấy chủ tử còn giữ được lý trí, trong lòng cũng nhẹ nhõm. Nàng ấy bước lên một bước, cởi áo choàng cho chủ tử, lại quỳ gối nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân đã đứng mỏi:
“Xưa nay Du phi nương nương chưa từng làm chuyện mượn cớ nhị hoàng tử để cướp sự sủng ái, có lẽ hôm nay thực sự là nhị hoàng tử bị sốt, chuyện liên quan đến hoàng tự, hoàng thượng lo lắng cũng là lẽ thường, chủ tử chớ nên để trong lòng.”
Dù sao thì nhị hoàng tử cũng không phải con ruột của Du phi, nếu lấy đứa bé ra tranh sủng, để người ngoài khinh thường là chuyện nhỏ, nhưng khiến hoàng thượng sinh ra chán ghét mới là mất nhiều hơn được.
Chử Thanh Oản cúi mắt nhìn Tụng Hạ, biết nàng ấy đang khuyên mình đừng hành động nóng nảy: “Ta biết nặng nhẹ.”
Bất kể nhị hoàng tử bị sốt là thật hay giả, một khi Du phi nương nương đã truyền ra tin tức này, thì đối với nàng, lựa chọn tốt nhất của hoàng thượng dĩ nhiên là đến Cam Tuyền cung.
Nếu không, khiến Du phi nương nương bất mãn mới là điều không nên có.
Nàng mới nhập cung, lại chưa được sủng ái, căn bản không thể đối đầu với Du phi nương nương, hai người có địa vị khác biệt, thậm chí Du phi chẳng cần làm gì, chỉ một hai lời từ dưới truyền lên cũng đủ khiến nàng chịu khổ không ít.
Chỉ e qua chuyện này, ngày mai đến Triêu Hòa cung thỉnh an, tất sẽ chẳng yên ổn.
Chử Thanh Oản cụp mắt xuống, giọng buồn rầu:
“Ta mệt rồi, lui xuống nghỉ đi.”
Trì Xuân lo lắng nhìn về phía chủ tử, mặc dù chủ tử nói rất lý trí, nhưng đây là lần đầu tiên chủ tử chịu thất vọng, trong lòng sợ rằng cũng không dễ chịu gì.
Chử Thanh Oản nhận ra ánh nhìn của Trì Xuân, ngẩng mắt nhìn lại, khẽ lắc đầu.
Mới chỉ là ngày đầu tiên nhập cung, chẳng đại diện được điều gì, nàng chưa đến mức yếu đuối đến nỗi không chịu nổi chút thất bại này.
Sáng sớm hôm sau, chuyện tối qua về việc thị tẩm đã lan khắp hậu cung, trong số các tân phi nhập cung chẳng ai vui vẻ, nghĩ đến việc tối qua hoàng thượng lại đến Cam Tuyền cung, không ít phi tần tức đến mức vò khăn tay nát vụn.
Có người oán than: “Nàng ta đã đắc ý bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ không ai có thể lật đổ nàng ta sao!”
Người bên cạnh vội kéo nàng ta lại, sắc mặt còn hơi tái, nghe vậy chỉ cảm thấy đau đầu:
“Ngươi nhỏ tiếng một chút.”
Dương quý tần cúi đầu không nói.
Nàng ta biết địa vị mình thấp, không được nuôi hoàng tự là quy củ của tổ tông, nhưng Du phi lại không cho phép bất kỳ ai nhắc tới nàng ta trước mặt nhị hoàng tử, trong lòng nàng ta làm sao không oán hận cho được?
Chử Thanh Oản có tâm sự, suốt một đêm không ngủ yên, sáng sớm đã thức dậy, bảo Trì Xuân mang phấn che đi vết thâm quầng dưới mắt. Nàng soi mình trong gương đồng một cách cẩn thận, xác nhận không có sơ sót mới yên tâm.
Dù trong lòng nghĩ thế nào, nàng cũng không muốn bị người khác chê cười.
Chử Thanh Oản vừa trang điểm xong, Tụng Hạ từ ngoài bước vào với vẻ mặt hơi kỳ quái. Chử Thanh Oản nghi hoặc hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Tụng Hạ: “Là Tô tần, nàng ta phái người đến hỏi chủ tử đã sửa soạn xong chưa.”
Lần đầu tiên Chử Thanh Oản cảm thấy đau đầu sau khi nhập cung.
Nàng không ngốc, đương nhiên hiểu ý tứ của việc Tô tần phái người đến hỏi han.
Nàng từng nghe Tụng Hạ nói, mỗi lần Tô tần đến Triêu Hòa cung thỉnh an đều thuộc nhóm đến sớm nhất. Nàng cố ý chậm lại, định tránh mặt Tô tần khi đến Triêu Hòa cung, không ngờ Tô tần lại cố tình đợi nàng.
Đáng tiếc, nàng chẳng có lý do gì để từ chối Tô tần, hai người cùng ở một cung, lẽ ra nên cùng nhau đi thỉnh an mới phải.
Ra khỏi Ngọc Quỳnh uyển, Chử Thanh Oản liền trông thấy Tô tần. Tô tần mỉm cười với nàng:
“Chiêu Dương cung tuy không xa Triêu Hòa cung, nhưng lần sau Chử tài nhân vẫn nên ra sớm một chút, kẻo khiến người khác hiểu lầm là thất lễ với Quý phi nương nương.”
Chử Thanh Oản làm như không hiểu hàm ý ẩn chứa trong lời nàng ta, cúi mặt như ngượng ngùng:
“Tần thiếp mới nhập cung hôm qua, đêm đến có phần khó ngủ, nên mới dậy muộn một chút.”
Tô tần nhìn khuôn mặt nàng ửng hồng, ánh mắt mang theo ý cười như thường, nhưng không nói gì thêm.
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ nga: He he.
【Chậc, Tiểu Tư à, ngươi thật là…】
【Ngồi nhai hạt dưa, xem kịch \[che mặt nhìn trộm]\[che mặt nhìn trộm]】