Từ Dã cũng không rõ bản thân đang nghĩ gì, chỉ biết mình cứ nhìn sợi dây buộc tóc đeo trên cổ tay rồi do dự một hồi, cuối cùng vẫn không tháo xuống. Ai nói đeo dây buộc tóc là nhất định đang yêu đương chứ? Chính cậu không thể tự mình giữ lại một chút "đuôi sói" à?
Sợi dây buộc tóc đó là của Tống Phù.
Hôm đó hai người cùng về nhà, Từ Dã nổi hứng muốn buộc tóc cho Tống Phù, tiện tay đeo luôn lên cổ tay rồi giữ nguyên đến giờ chưa tháo. Sau đó, khi bị dì gọi đi ăn cơm, lúc gỡ khẩu trang ra, Tống Phù lại chú ý đến vết thương ở khóe miệng của cậu... Nhưng lần này phản ứng của cô khác với trước đây, không còn là im lặng đau lòng nữa, mà có vẻ như... hài lòng, thậm chí là vui mừng?
Thật kỳ lạ.
Là có chuyện gì xảy ra sao? Hay chỉ đơn thuần là cảm xúc đã thay đổi?
Từ Dã gục xuống bàn, lén ngẩng mắt lên nhìn Tống Phù đang ngồi nghiêng phía trước, cùng với một tên phiền phức nào đó không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh. Hai người kia đâu phải bạn cùng lớp, sao cứ lần lượt xuất hiện? Nói là phụ trách kiểm tra kỷ luật giờ tự học buổi sáng, nhưng lần nào cũng tranh thủ nói chuyện với Tống Phù đang chăm chỉ đọc sách.
Từ Dã bực mình, khẽ tặc lưỡi.
Mặt bàn chỗ Tống Phù bị gõ hai cái, cô ngẩng mắt nhìn theo hướng ngón tay kia, liền thấy một gương mặt tươi cười không hề xa lạ. Là Lục Quần Văn lớp bên cạnh, người thường xuyên đứng thứ hai vì cô luôn đứng đầu, nên bị gọi là “lão nhị vạn năm”. Thật ra trong cốt truyện, cậu ta cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì.
Họ biết nhau vì thỉnh thoảng cùng tham gia mấy cuộc thi mà yêu cầu cần có đồng đội.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT