Nếu cứ tiếp tục thế này, nam chính thật sự có thể đậu vào cấp ba không vậy? Tống Phù, ở năm cuối cấp hai, thành thật mà nói, cô thực sự lo lắng chuyện đó. Tuy không phải lo lắng cho tương lai của Từ Dã từ góc độ tình cảm cá nhân, nhưng xét theo tuyến cốt truyện, nếu cậu ấy không đậu cấp ba thì tất cả những sự kiện tiếp theo đều không thể diễn ra được ——
May thay, không chỉ có Tống Phù lo lắng, còn có một người khác cũng cùng chung mối bận tâm — chính là ba của Từ Dã.
Chỉ là, ông ấy lo không phải vì nghĩ đến tương lai của con trai, mà là... vì thể diện của bản thân. Con trai duy nhất mà đến cấp ba cũng không đậu nổi, nói ra thật mất mặt.
Vì thế trong giai đoạn cuối cấp hai, ba Từ Dã đã thẳng thừng không cho cậu ấy đến trường nữa, mà bắt ở nhà học bổ túc toàn thời gian. Từ sáng đến tối, từ thứ Hai đến Chủ nhật, tất cả thiết bị điện tử đều bị tịch thu. Muốn được nghỉ ngơi thì điểm số phải tiến bộ trước đã. Chỉ riêng học phí trong một tháng đã lên đến năm con số. Tuy chỉ cách nhà một bức tường, nhưng Tống Phù vẫn có một khoảng thời gian chẳng thấy Từ Dã đâu cả.
“Đúng là nên siết lại một chút.”
Mẹ Tống vốn từ lâu đã không ưa cái kiểu lười biếng của Từ Dã. Lần đầu tham gia họp phụ huynh, nghe nói Từ Dã luôn đội sổ trong lớp, miệng bà há ra nửa ngày không khép lại được. Lúc đó bà đã định lên lớp cậu ta một trận cho ra trò. Khổ nỗi lại là hàng xóm, không phải ruột rà máu mủ gì, nên cũng chẳng tiện nhúng tay.
Tống Phù vừa thi xong bài kiểm tra tháng, về đến nhà thì nằm ườn ra ghế sofa xem TV, nhưng ánh mắt thì đã lơ đãng bay đi đâu mất.
Ba Tống nhìn cô con gái mà trong lòng đoán: chắc lại đang nghĩ về mấy câu làm sai trong bài kiểm tra đây. Con gái nhà ông vốn là đứa chững chạc, luôn giữ được bình tĩnh, nhưng lại quá để tâm đến thành tích.
Ông vẫn nhớ, năm Tống Phù học lớp 5, trước kỳ thi giữa kỳ thì bị bệnh. Người lớn trong nhà vốn định cho cô nghỉ ngơi, khỏi cần đi thi, nhưng cô bé lại một mực đòi đi. Dù đang sốt vẫn tự thu dọn cặp sách, khăng khăng phải thi cho bằng được, còn nói: “Thứ hạng không quan trọng, quan trọng là mình có học được gì không.”
Tống Phù hoàn hồn lại, gật đầu thật mạnh:
“Đúng vậy, đạo lý là như thế đó!”
Nhưng mấy lời này đâu phải nói cho ba cô nghe, mà là nói cho... hệ thống.
Ba Tống: “……” Đây là nghe lọt thật, hay là chẳng hiểu gì cả?
Tống Phù học nội trú cấp hai, mỗi tuần chỉ về nhà từ sáng thứ Bảy đến sáng Chủ nhật.
Trớ trêu thay, sinh nhật cô lại rơi vào thứ Tư. Mẹ Tống bàn bạc một hồi, quyết định xin cho cô về nhà vào buổi tối hôm đó để tổ chức sinh nhật.
Tống Phù nghiêm túc ăn bánh kem, ước nguyện xong còn chụp ảnh lưu niệm.
Chỉ là —
“Tấm này thiếu mất một người rồi.” Ba Tống cảm khái.
Không cần nói cũng biết người ông nhắc đến là Từ Dã.
Tống Phù cũng hiểu, liền đáp:
“Chắc cậu ấy đang bận học đó mà.” Dù thật ra là bị ép học.
Tới giờ đi ngủ, Tống Phù cũng không nấn ná dưới nhà, trở về phòng định ra ban công xem mấy chậu sen đá cô đang chăm.
Vừa mới kéo cửa ban công ra, còn chưa bước ra thì đã nghe thấy ——
“Khụ khụ.” Hai tiếng ho nhẹ cố tình gây sự chú ý.
Ánh mắt cô đảo qua, ngay sau đó là một câu —
“Chúc mừng sinh nhật!”
Tiếng chúc phát ra từ ban công đối diện — chính là Từ Dã.
Cậu thiếu niên như cây măng non mới nhú, lớn nhanh vùn vụt, tay chân dài ngoằng. Lúc này mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, mái tóc đen nhè nhẹ xoăn phất phơ trong gió. Đôi mắt phượng hơi hẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm, khóe môi nhếch lên, cả người toát lên vẻ trong sáng, phóng khoáng, đầy tự do.
Tống Phù sững người, rồi đáp lại:
“Cảm ơn?” Cô khá bất ngờ. “Trùng hợp thật đấy.”
Từ Dã “Hả?” một tiếng, rồi lẩm bẩm:
“Gì mà trùng hợp, từ lúc cậu được mẹ đón về, tớ đã đứng đây chờ rồi đấy, cơm còn chưa dám ăn đâu.” Cậu sợ bỏ lỡ thời điểm gặp mặt, không thể gửi lời chúc mừng sinh nhật năm nay.
“Thật hay giả đấy?” Tống Phù hơi cảm động, lại nói thêm một câu cảm ơn. “Vạn nhất tớ không ra ban công thì sao?”
Từ Dã bĩu môi:
“Thì coi như tớ xui, thiếu cậu một cái sinh nhật vậy.”
Tống Phù bật cười, tiện thể nhắc Từ Dã chăm chỉ học hành, kết quả lại bị cậu mắng là không có lương tâm.
“Cậu thế mà cả lần cũng không đến xem tớ lấy một cái!”
“Cậu không phải đang học kiểu 'phong bế' à? Tớ nghe Vương Kỳ nói, cậu ấy đến tìm mà còn không được cho vào cơ mà.”
“Cái đó thì giống nhau đâu chứ! Cậu đâu phải đám bạn chơi bời, cả khối đứng nhất tới thăm tớ, ba tớ còn không vui sướmg đến phát khóc ấy chứ!” Từ Dã càm ràm không ngớt:
“Tớ đã nói hôm nay muốn ra ngoài mừng sinh nhật với cậu, mà ông già tớ cứ bắt tớ làm mấy cái đề thi chết tiệt gì đó, còn nói nếu tổng điểm không qua 500 thì đừng hòng ra khỏi nhà. Tớ cày cả ngày, đầu choáng mắt hoa, tính ra còn thiếu ba điểm. Chỉ ba điểm đó mà ông ấy cũng không cho tớ ra ngoài.”
Từ Dã bực bội đến mức đập tay lên bàn gỗ nhỏ bên cạnh, hừ hừ không ngớt.
“Quà sinh nhật để sau bổ sung được không? Tớ không lấy được điện thoại.” Cậu nghiêm túc thương lượng.
“Ước nguyện sinh nhật của cậu là gì? Không nói tớ biết thì làm sao biết có giúp thực hiện được không?”
Tống Phù cũng không giấu:
“Ước nguyện là năm nay có thể ổn định suôn sẻ mà đứng nhất.”
Từ Dã không biết nên nói gì, chỉ thở dài:
“Sao tớ nhớ năm ngoái cậu cũng ước vậy mà, không đổi qua cái ước nào dễ thương hơn chút à?” Cậu sốt ruột, vì kiểu ước nguyện này bản thân cậu chẳng giúp được gì.
“Không lẽ sang năm cậu lại tiếp tục ước muốn đứng nhất?”
Tống Phù cong nhẹ đuôi mắt, đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia sáng tinh nghịch:
“Sao cậu biết được?”
……
Quà sinh nhật mà Từ Dã tặng là một chiếc bình giữ nhiệt. Cuối cùng thì cậu cũng thuận lợi thi đậu vào cấp ba.
Biết tính Từ Dã không đáng tin, nhà cậu dứt khoát quyên cho trường một khoản lớn, tiện thể “gửi gắm” cho Từ Dã được xếp cùng lớp với Tống Phù.
Từ Dã từng nghĩ, chắc đến tận khi tốt nghiệp, Tống Phù vẫn sẽ luôn có ước nguyện là đứng nhất toàn khối. Nhưng đến học kỳ sau của năm lớp 11, trong một lần vô tình hỏi lại, cậu mới phát hiện — ước nguyện của Tống Phù đã thay đổi thành một điều gì đó mơ hồ hơn nhiều.
Giọng thiếu nữ nhẹ nhàng:
“Tớ hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi.”
Như thể sắp có chuyện lớn sắp xảy ra vậy. Nhưng... kỳ thi đại học chẳng phải còn lâu sao?
Tống Phù tất nhiên không nói linh tinh. Sở dĩ cô nói vậy là bởi vì — sắp tới cô sẽ không còn đứng nhất nữa.
Nữ chính thật sự đã chính thức lên sàn — một cách rực rỡ đến khó tin.
Mùa hè, tiếng ve từ trong lòng đất trồi lên, kêu inh ỏi khắp nơi. Bạn học gần cửa sổ kéo chặt rèm, sợ ánh nắng chiếu vào, trông như ma cà rồng trốn nắng vậy, trên người còn như phủ một tầng tử khí mơ hồ.
Vòng kiểm tra mới vừa kết thúc chưa lâu, bảng thành tích đã được dán lên bảng đen.
“Tống Phù, lần này cậu lại đứng nhất nữa rồi, cách biệt rõ rệt luôn! Tý cho tớ xem bài làm của cậu với nhé?”
Cô gái được gọi tên ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp thanh tú nở nụ cười nhàn nhạt:
“Được thôi.”
“Khi nào Tống Phù không đứng nhất mới là chuyện lạ.”
Bạn cùng bàn chống cằm nói:
“Đợi chút đi, chắc chủ nhiệm lớp đã photo bài làm của Phù Phù rồi, lát nữa sẽ phát cho cả lớp làm mẫu.”
"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến."
Lớp phó học tập ôm một chồng tài liệu từ chỗ giáo viên chủ nhiệm trở về, vừa ngồi xuống liền buột miệng:
“Hình như lớp mình sắp có học sinh chuyển trường đấy, nghe nói thành tích cực kỳ tốt, là con gái. Hình như tên là… là gì nhỉ…”
“Chúc Thần Khê.”
“Chào mọi người, mình là Chúc Thần Khê, mong được mọi người giúp đỡ nhiều.”
Giống hệt như lời lớp phó nói, một cô gái xinh xắn đứng trên bục tự giới thiệu tên mình, chính thức trở thành học sinh của lớp 11A.
Ánh mắt Tống Phù dõi theo cô gái, đồng thời nhìn thấy dòng chữ đầu tiên hiện lên trên khung thông tin phía trên đầu Chúc Thần Khê: “Nữ chính.”
Nữ chính đã chính thức xuất hiện, cũng đồng nghĩa với việc cốt truyện sắp bắt đầu. Tống Phù không nhịn được mà vỗ nhẹ ngực mình, trong lòng một lần nữa nhớ lại nội dung của câu chuyện.
“Em cứ tạm ngồi ở vị trí đó trước được không?”
Giáo viên chủ nhiệm hơi ngại ngùng chỉ vào một chỗ trống ở hàng ghế cuối cùng, giải thích thêm:
“Lớp mình sắp tới sẽ đổi chỗ theo thành tích một lần mỗi tháng, đến lúc đó các em sẽ được chọn chỗ ngồi theo thứ hạng. Giờ tạm ngồi ở đây hai tuần nhé.”
Chúc Thần Khê gật đầu thể hiện đã hiểu, rồi nhìn sang người ngồi cạnh chỗ trống. Cậu ta đang gục đầu xuống bàn, mái tóc đỏ rực nổi bật.
Phải rồi, ở một lớp học nghiêm túc thế này, toàn những người chăm chỉ học hành, vậy mà lại có một cái đầu tóc đỏ chói như vậy, hoàn toàn lạc quẻ giữa một rừng tóc đen, như một ngọn lửa nhỏ bùng lên từ đống than đá.
Tống Phù vẫn còn nhớ rõ: Tóc đỏ của Từ Dã là do cậu ta mới nhuộm hai tháng trước. Lý do thì… thật khó tin — chỉ vì hôm đó cô nhìn nhầm bóng lưng của ai đó.
Cũng chẳng trách được, hôm đó người quá đông!
Tống Phù lặng lẽ hỏi hệ thống:
“Cậu nghĩ cái đầu tóc đỏ này có ảnh hưởng đến ấn tượng đầu tiên nữ chính dành cho nam chính không?”
Dù gì thì cả giáo viên chủ nhiệm lẫn giám thị giáo dục cũng đã cảnh cáo không biết bao nhiêu lần, vậy mà Từ Dã vẫn chẳng chịu sửa.
[Không thể nào.] Giọng máy móc của hệ thống mang theo chút do dự.
“Mong mọi người sau này cùng nhau hòa thuận nhé.”
Mọi người trong lớp nhìn theo cô bạn chuyển trường mới, rồi chẳng bao lâu sau đều thu hồi ánh mắt. Một là vì nhìn chằm chằm vào người mới lâu thì cũng không hay, hai là vì bọn họ còn đang cuống cuồng sửa bài sai chưa xong.
Tống Phù thì lại lặng lẽ nhìn thêm một chút, bởi vì cô không sai nhiều đề lắm. Hơn nữa, cô muốn xem thử "nam chính cao quý" bao giờ mới ngẩng đầu lên, chú ý đến bạn cùng bàn mới.
“Tiểu Lưu à, thầy nhờ em phát tài liệu, em đã phát hết chưa?”
Giáo viên chủ nhiệm hỏi.
Lớp phó gật đầu:
“Phát hết rồi ạ.”
Giáo viên chủ nhiệm quay sang học sinh giỏi nhất lớp với ý trêu chọc:
“Tống Phù, bạn mới này học cũng giỏi lắm đấy, trước đây cũng toàn đứng nhất trường. Em cũng nên cảm thấy áp lực một chút rồi nhé.”
“Em biết rồi ạ.”
Tống Phù quay đầu lại, chạm mắt với Chúc Thần Khê đang ngồi phía sau, nhưng vẻ mặt lại không mấy bận tâm.
Nữ phụ trong cốt truyện vốn được xây dựng như vậy — luôn đứng nhất, có phần kiêu ngạo và tự tin. Lúc đầu gặp nữ chính cũng chẳng để tâm. Nhưng Tống Phù không để tâm là bởi vì cô biết rất rõ — mình sẽ không, và tuyệt đối không thể tiếp tục đứng nhất được nữa.
“Được rồi, bắt đầu học nào. Mọi người lấy bài kiểm tra vừa rồi ra, thầy giảng qua một lượt.”
Giáo viên chủ nhiệm vừa nói vừa chuẩn bị bài kiểm tra, chợt chú ý đến tình huống khó xử của học sinh chuyển trường. Vì cô ấy không tham gia bài thi, nên tất nhiên là không có bài để giảng. Còn Từ Dã, người đang ngủ gật bên cạnh, thì khỏi nói — chẳng mong đợi gì cả.
Ông đang định bảo lấy bài của bạn khác cho Chúc Thần Khê mượn thì thấy cô khẽ chạm vào tay người bên cạnh để đánh thức.
“Cậu là ai?”
Giọng nói của thiếu niên khàn khàn, rõ ràng có chút bực bội vì bị đánh thức, lông mày nhíu lại.
Giáo viên chủ nhiệm liền lên tiếng giải thích:
“Là học sinh mới chuyển tới, Từ Dã, mau lấy bài thi ra xem cùng bạn ấy.”
“Mình là Chúc Thần Khê.”
Cô gái nở nụ cười nhẹ nhàng, giới thiệu tên mình:
“Bạn cùng bàn mới của cậu.”
Thiếu niên vẫn còn mang vẻ ngái ngủ, mí mắt cụp xuống, rõ ràng không có ý định tự giới thiệu lại.